Nhà thơ bất đồng chính kiến Trần Đức Thạch. Nhà thơ bị tuyên án 3 năm tù
* Nếu Video chưa hiện lên xin chờ, hoặc nhấn F5
Từ trong bóng tối địa ngục, CSVN đã xử án tù nhà thơ Trần Đức Thạch
Sáng ngày 06/10/2009 nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội bất ngờ đem thi sĩ Trần Đức Thạch ra trước tòa án chế độ để gọi là “xét xử” theo “đúng pháp luật” của nhà nước pháp quyền XHCN Việt Nam.
Việc đem cây bút đối kháng này ra trước pháp đình của nhà nước độc tài cộng sản VN là hoàn toàn bất ngờ và hết sức đường đột. Vì trước đó chỉ có chút ít thông tin nửa kín nửa hở, kiểu rò rỉ do thân nhân của các chính trị phạm bị bắt giam hàng loạt vào mùa thu năm ngoái mà dư luận lâu nay rất quan tâm theo dõi và ít nhiều còn có một vài tin tức do đôi ba lần gia đình họ thăm nuôi biết được lọt ra thế giới bên ngoài mà thôi. Còn riêng trường hợp ông Trần Đức Thạch- 57 tuổi quê quán và cư trú tại tỉnh Nghệ An, cũng là người bị bắt giam cùng sinh viên Bùi Quang Toản quê tỉnh Thái Bình vào cuối tháng 9 năm ngoái 2008 thì không có một chút thông tin nhỏ nào được lọt ra ngoài cả. Bởi vì trong hơn 1 năm qua kể từ khi ông Thạch bị bắt giam không hề có được thân nhân nào trong gia đình tiếp tế thực phẩm, quà cáp, tiền bạc hay thăm gặp trực tiếp lần nào cả và cũng không ai biết ông đã bị giam cầm ở đâu, sức khỏe ốm đau hay sống chết ra sao...v.v…
Vụ xử án nhà thơ Trần Đức Thạch sáng nay đã diễn ra rất chóng vánh, qua quýt chiếu lệ chỉ có hơn 2 giờ đồng hồ thôi và cũng không có luật sư biện hộ nào được quyền bào chữa cho “nhà thơ bị cáo” này trước tòa án. Theo tin sơ bộ ban đầu, ông Thạch đã bị cáo buộc với tội danh do “vi phạm pháp luật” theo điều 88 bộ luật hình sự của chế độ toàn trị mà án tù tối đa trong khung hình phạt là 20 năm tù giam. Tòa án nhà nước CSVN sáng nay, cụ thể đã buộc tội cho ông vì đã sáng tác ra thơ ca, viết ra các bài báo có nội dung chống đảng CSVN và nhà nước XHCN của họ để cổ vũ cho dân chủ tự do rồi phổ biến trên rộng rãi mạng internet trong mấy năm qua. Họ cũng đã cáo buộc cho nhà thơ xứ Nghệ này vì đã nhiều lần trả lời phỏng vấn với các đài phát thanh hải ngoại của cộng đồng người Việt định cư bên ngoài lãnh thổ Việt Nam , của đài Á Châu Tự Do – RFA để chống phá nhà nước và chế độ XHCN.
Cũng như họ buộc tội do việc ông đã tham gia tờ báo Tổ quốc trên mạng gây tổn hại nghiêm trọng đến cái gọi là “an ninh quốc gia”, “an ninh chế độ” CS toàn trị. Đặc biệt họ đánh giá hành vi của thi sĩ Trần Đức Thạch còn nghiêm trọng, là ở việc ông đã tham gia một số hoạt động đấu tranh trên thực tế với các anh chị em hoạt động dân chủ khác tại Hà Nội, Hải Phòng… Nổi bật nhất là ông đã bị bắt giữ khi dẫn đầu đoàn biểu tình gồm 14 thân nhân đại diện cho gia đình những nạn nhân là ngư dân thuộc huyện Hậu Lộc, tỉnh Thanh Hóa ra thủ đô Hà Nội để phản kháng ngọn đuốc Olympic -2008 Bắc kinh ô nhục khi được rước qua lãnh thổ Việt Nam vào ngày 28-29/4/2008. Vụ biểu tình này nhằm chống và tố cáo tội ác của chính phủ Trung Cộng đã ra lệnh cho hải quân của chúng bắn giết, tàn sát hàng loạt đồng bào ta khi đang đánh cá trên vùng biển VN vào năm 2005, mà cuộc đấu tranh này đã bị công an Hà Nội đàn áp tan hoang trước cổng chợ Đồng Xuân và dư luận đã biết rất rõ.
Kết quả vụ xử án bất công đầy gian trá, khuất tất, không minh bạch đàng hoàng và cũng không tuân theo đúng quy định của pháp luật trong nước, mà chỉ tuân theo sự chỉ đạo của thượng cấp trên trung ương vào sáng nay thì nhà thơ Trần Đức Thạch đã bị tòa án chế độ kết án 3 năm tù giam và 3 năm quản chế tại địa phương sau khi mãn án tù. Để phiên tòa lố bịch có án bỏ túi sẵn như vậy được trình diễn “xét xử” những công dân yêu nước không gây vang động quá lớn ra xã hội làm quần chúng nhân dân biết nhiều đến. Nhất là đặc biệt là tránh đánh động để thu hút thêm nhiều sự chú ý, quan tâm của dư luận trong và ngoài nước mà quan trọng nhất là của công luận quốc tế. Vì vậy nên nhà cầm quyền CSVN sáng nay ngoài việc bất ngờ đưa nhân vật tranh đấu Trần Đức Thạch ra xử tù thì họ đã triển khai từ rất sớm kế hoạch đặt chốt canh gác, nhằm cô lập tư gia các nhà đấu tranh dân chủ rất chặt chẽ, kỹ càng.
Cụ thể tại Hà Nội có nhà riêng gia đình ông Nguyễn Khắc Toàn, các anh Lê Thanh Tùng, Nguyễn Vũ Bình,… (Còn theo ông Bùi Vi Quân ở 31 phố Lê Gia Định, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội là 1 thân hữu của ông Thanh Giang cho biết tư dinh Ô. Nguyễn Thanh Giang và nhà riêng cựu giáo viên Nguyễn Thượng Long trong Hà Đông sáng nay không bị công an phong tỏa). Tại tỉnh Nghệ An, tuy công an không đặt chốt canh trước nhà chiến sỹ Hồ Thị Bích Khương trắng trợn, lộ liễu như tại thủ đô Hà Nội nhưng một số mật vụ an ninh xuất hiện đã lảng vảng xung quanh hàng xóm để dò la xem cô có đi ra Hà Nội dự xử án như đã thực hiện hôm 24/9/2009 không để công an tỉnh này còn ngăn chặn kịp thời. Ở Lạng Sơn có nhà riêng ông Vi Đức Hồi cũng đã bị vây hãm chặt chẽ nhằm ngăn chặn không cho nhân vật này về Hà Nội hay đi Hải Phòng dự các phiên tòa chính trị đang và sắp diễn ra. Đến 12 giờ 15 phút trưa nay, công an, dân phòng đã tạm thời giải tán chốt canh bên nội thành Hà Nội khi kết thúc vụ xử án nhà thơ Trần Đức Thạch, nhưng chốt canh trước nhà anh Lê Thanh Tùng vẫn còn duy trì cho đến chiều tối và có thể là suốt đêm nay, thậm chí kéo dài cho đến hết ngày 09/10/2009 khi kết thúc vụ xử án dưới TP- Hải Phòng. Sở dĩ công an phải “chăm sóc” anh Lê Thanh Tùng chu đáo đặc biệt như vậy, là vì họ đề phòng anh có thể vượt thoát sang nội thành Hà Nội ngủ qua đêm để xông đến chứng kiến bên ngoài phiên tòa xử anh Vũ Văn Hùng vào ngày mai 07/10/2009 và xử anh Phạm Văn Trội vào ngày kia 08/10/ 2009.
Theo các nguồn tin ban đầu đáng tin cậy do chính lực lượng an ninh CSVN đã trực tiếp tham gia bảo vệ phiên tòa trên đây vào sáng hôm nay, thì tinh thần đấu tranh trước tòa án chế độ độc tài CS Hà Nội của nhà thơ Trần Đức Thạch là rất vững vàng, tỏ có rõ bản lĩnh. Nhà thơ họ Trần này, nguyên là cựu chiến binh, hội viên hội văn nghệ tỉnh Nghệ An mà trước đó do ông tham gia phong trào đấu tranh dân chủ trong nước. Rồi tiếp sau đó nữa do ông có ra thủ đô Hà Nội dự tang lễ nhà ái quốc Hoàng Minh Chính vào ngày 16/2/2008 nên đã bị khai trừ khỏi hội đoàn này ngay sau khi từ Hà Nội trở về quê hương. Hôm nay tuy ông phải đứng trước vành móng ngựa của chế độ toàn trị trong vị trí là “bị cáo” bị xử án tù. Thế nhưng trong phần đối đáp, tranh tụng với hội đồng xử án, nhất là với quan chức CS là kiểm sát viên giữ quyền công tố nhà nước để buộc tội thì thi sĩ Trần Đức Thạch đã nêu cao khí phách của người tranh đấu rất thẳng thắn, không hề tỏ ra khiếp nhược cúi đầu để nhận tội như mong chờ của đảng và nhà nước CSVN. Trái lại ông đã tỏ rõ tư thế can đảm ngoan cường, bác bỏ mọi cáo buộc sằng bậy của tòa án gán ghép tội lỗi cho mình. Đồng thời ông đã thẳng thừng tranh cãi không khoan nhượng trước nhiều luận điệu vu cáo của cái hội đồng xử án vốn chỉ mang nặng tính bù nhìn và thực chất là công cụ đàn áp của nhà nước độc đoán chuyên chế để khẳng định mình là hoàn toàn vô tội…vv…
Nhìn chung không khí xung quanh tòa án và tại Hà Nội rất nghiêm ngặt, căng thẳng đến ngột ngạt, bởi lý do lực lượng an ninh, mật vụ, công an, cảnh sát CSVN dầy đặc được huy động để bảo vệ. Báo chí, hệ thống truyền hình, đài phát thanh của chính nhà nước CSVN hầu như bị cấm đưa tin với lý do đưa ra đây là “vụ án xâm phạm an ninh quốc gia đặc biệt nghiêm trọng” có thể gây bất lợi cho nhà nước Việt Nam XHCN đang có uy tín ngày cang cao trên trường quốc tế...??? Các sĩ quan an ninh chính trị trong và quanh tòa án còn ra lệnh miệng cấm không cho mọi người dân được tò mò lại gần tòa có trụ sở tại số 43 phố Hai Bà Trưng, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội để hỏi han tin tức và tìm hiểu mọi diễn biến phiên tòa được gọi là “xét xử công khai” các đối tượng chống đối chế độ theo đúng trình tự luật pháp của “nhà nước pháp quyền XHCN” !!!
Trong khi đó, hiện nay các thân nhân nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, cựu chiến binh Nguyễn Văn Túc… tuy đã có giấy báo triệu tập phải có mặt tại tòa án TP – Hải Phòng nhưng mấy ngày nay công an chính trị liên tục đến tận nhà để răn đe và thăm dò xem họ có lôi kéo đông người đến dự xử án không để nhà cầm quyền còn có biện pháp ngăn chặn kịp thời. Riêng tại Thái Bình công an đã đến gặp bà Bùi Thị Rề là vợ cựu quân nhân, nông dân Nguyễn Văn Túc và các anh chị em trong họ hàng để khủng bố đe dọa, và họ nói rõ cấm không được kéo đông người đến Hải Phòng vào ngày 08/10/2009 tới đây. Công an huyện Đông Hưng và tỉnh Thái Bình nói rõ nếu không chấp hành lệnh truyền miệng của nhà chức trách như nội dung đã tuyên bố thì họ sẽ ra tay chặn bắt giữa đường để giải về địa phương trị tội tiếp, vì vậy làm không khí lo sợ bao trùm lên khắp làng xóm thôn quê...
Trong giấy triệu tập đến tòa án với gia đình dân oan, chiến sĩ Nguyễn Văn Túc đã gửi cho 2 mẹ con bà Bùi Thị Rề với tư cách là những người có liên quan đến vụ án treo biểu ngữ, rải truyền đơn chống đối đảng nhà nước CSVN do chồng thực hiện, thì tòa án ghi rõ cấm họ không được mang vào phòng xử án máy chụp ảnh, máy quay phim camera, điện thoại, máy ghi âm…Ngoài ra gia đình bà Rề còn cho biết công an Hải Phòng, an ninh trên bộ ở Hà Nội về đã cử an ninh đến tận nhà anh trai bà đang sống tại Hải Phòng cấm không được cho ai tá túc tại nhà trong mấy ngày này vì rất lo ngại dân làng nơi quê hương bản quán anh Nguyễn Văn Túc sẽ lũ lượt kéo đến thành phố cảng này để phản đối vụ án vi phạm nhân quyền và đòi trả tự do cho các chính trị phạm vụ án.
Các gia đình khác có thân nhân sắp bị ra tòa, như chị Huyền Trang vợ Phạm Văn Trội, chị Tuyết Mai vợ Vũ Hùng ở tỉnh Hà Tây cũ, bà Dương Thị Hài vợ ông Nguyễn Văn Tính ở Hải Phòng…vv…thì cho đến nay một mặt họ đã được các quan chức có trách nhiệm của các tòa án ở Hà Nội và Hải Phòng đã nói rõ cho họ biết thái độ. Đó là : “Các trường hợp này sẽ không được giấy mời vào dự khán xét xử vì lý do an ninh quốc gia đặc biệt nghiêm trọng…”, nhưng mặt khác lại cử nhiều công an đến gặp gỡ từng bà vợ các gia đình này để vừa giả thăm hỏi, an ủi, động viên vỗ về nào là sẽ được vào dự xử án và vừa ra sức răn đe khủng bố họ. Như vậy là, rõ ràng nhà cầm quyền độc tài CSVN đã tìm mọi cách nhằm không cho các thông tin trung thực đã diễn ra trong các phiên tòa sắp tới này được lọt thoát ra thế giới bên ngoài và hành động này chỉ với mục đích duy nhất là nhằm bưng bít thông tin không đến được nhiều với công luận rộng rãi mà thôi !!!
Ngày mai trước tư gia các nhân vật bất đồng chính kiến tại Hà Nội sẽ tiếp tục bị thiết lập chốt canh gác chặt chẽ như sáng nay. Nhóm phóng viên tự do của anh chị em chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin đến độc giả rộng rãi trong những bản tin tiếp theo. Trong bản tin nhanh này chúng tôi có kèm theo bài viết của nhà thơ Trần Đức Thạch tựa đề “Hố chôn người ám ảnh” do ông suy tư hồi ức ra để viết lại những năm tháng kinh hoàng phải tham gia cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn 1954-1975, mà chính tác giả là một nhân chứng sống đã chứng kiến.
Trường hợp cô Phạm Thanh Nghiên thì hiện nay công an thành phố này cho biết cô vẫn bị tạm giam tại nhà tù “Trần Phú” thuộc trung tâm TP – Hải Phòng và chưa có tin tức chính xác là bao giờ sẽ bị đưa ra “xử tội”. Trong khi đó thân mẫu của cô được công an Hải Phòng và trên bộ ra sức động viên bà nên khuyên con gái viết bản nhận tội để xin nhà nước khoan hồng tha thứ sớm trở về đoàn tụ gia đình, gặp lại mẹ già ?! Trong hơn 1 năm qua, nữ tù nhân Phạm Thanh Nghiên không hề được gặp mặt thân nhân, gia đình của mình lần nào, và cũng theo vợ ông Nguyễn Xuân Nghĩa cho biết, thái độ, lập trường tranh đấu của cô là rất kiên định, vững vàng, rất cứng rắn không gì lay chuyển được….
Khi bản tin này viết xong thì đến 18 giờ 50 phút được tin từ nhà báo Nguyễn Khắc Toàn cho biết đã mất hoàn toàn liên lạc với nhân vật đấu tranh Lê Thanh Tùng bên Phù Lỗ, Sóc Sơn cách Hà Nội hơn 31 km . Lần cuối cùng anh Khắc Toàn còn trao đổi được với Thanh Tùng là vào khoảng 15 giờ 30 phút chiều nay. Số điện thoại của vợ anh là chị Trần Thị An tối nay vào lúc gần 20 giờ cũng bị cắt hoàn toàn, như vậy rất có thể chiến sĩ đấu tranh Lê Thanh Tùng đã bị đông đảo công an Hà Nội ập vào khám nhà và đọc lệnh bắt giam chính thức từ chiều tối nay. Về sự kiện bất ngờ này chúng tôi sẽ thông tin tới dư luận toàn cầu khi có được các tin tức cụ thể, chính xác nhất trong thời gian tới đây. Ngoài ra trong bản tin khẩn cấp này được công bố, chúng tôi có kèm theo hình ảnh bên ngoài phiên tòa hoãn xử anh Phạm Văn Trội vào sáng ngày 24/9/2009 do nhà báo đối lập Nguyễn Khắc Toàn chụp để minh họa thêm sinh động.
Hà Nội hồi 23 giờ 30 phút Ngày 06/10/2009
Thay mặt nhóm phóng viên Phong trào đấu tranh đòi dân chủ, tự do, nhân quyền
Ký giả tự do Dương Thi Xuân
Chú thích: Số điện thoại của thân nhân các chính trị phạm những vụ án sắp diễn ra tại quốc nội rất cần liên lạc để tìm hiểu và biết rõ mọi thông tin liên quan, hoặc để thực hiện phỏng vấn với giới truyền thông hải ngoại và quốc tế như sau:
1- Bà Nguyễn Thị Nga vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa số : 0169-429-3450
2- Bà Dương Thị Hài vợ cựu tù nhân Nguyễn Văn Tính số : 0126-638-3166
3- Bà Bùi Thị Rề vợ cựu chiến binh Nguyễn Văn Túc số : 0972-753-049
4- Bà Nguyễn Thị Lợi mẹ đẻ cô Phạm Thanh Nghiên số : 031-374-1629
5- Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn là người với tư cách làm chứng trong vụ án anh Phạm Văn Trội tuy đã có giấy báo mời dự phiên tòa, thế nhưng vẫn bị công an Hà Nội đặt chốt canh ngăn cản không cho dự thính vụ xét xử này, số điện thoại là: 0125-272-4352
Hố chôn người ám ảnh - Ức ký Trần Đức Thạch
Thời gian lặng lẽ trôi, tôi một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói . Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.
Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn, nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời kêu gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15.
Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.
... Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. Ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!
Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.
Tôi quát:
- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.
Mấy ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:
- Anh ơi! đây là lệnh.
- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!
- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!
- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!
Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi giật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:
- Ai bắn đấy?
- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!
- Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm trộn máu. Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ ngụy ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:
- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
- Không lo, có tôi đi cùng!
Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.
Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ: “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc? Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”
Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:
- Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.
- Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.
****
Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân huy chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau này chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.
Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:
- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả nút.
Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ Hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...
Thời gian trôi, tôi từ một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói . Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.
Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 - Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 - Quân đoàn 4
http://www.x-cafevn.org/forum/archive/index.php/t-16055.html
Quí Vị thích xem tin tức mới cập nhật mỗi ngày, hoặc nghe đọc tài liệu tham khảo, xin hãy nhấn ▼vào Websites dưới đây
www.tiengnoitudodanchu.org
Cư ngụ tại Việt Nam muốn vượt tường lửa nhanh, hãy nhấn vào Website dưới đây. Kế tiếp đánh địa chỉ Bạn muốn tìm
www.anonymouse.org/anonwww.html
Khi đã mở Website vượt tường lửa ra xong, bạn hãy copy Web nào muốn tìm, hoặc đánh địa chỉ vào trong cái khung nhỏ của hàng chữ Enter website address
Ví dụ: www.rfa.org/vietnamese
Paste (dán) vô cái khung có 3 chữ giống như ở dưới
▼
Enter website address:
Sau cùng nhấn Chuột vào hàng chữ nằm về phía bên tay phải, giống hàng dưới đây
Suft Anonymously
* Quí vị thích xem tiếp thì hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: