31 October, 2011

Thống Đốc California Jerry Brown công nhận cờ Vàng

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Dân Biểu Jose Solorio (trái) trao bản gốc Thư của Thống Đốc California Jerry Brown cho nhà báo Lý Kiến Trúc trong cuộc họp báo.
Từ trái, Dân Biểu Jose Solorio và ông Khanh Nguyễn trong cuộc họp báo

WESTMINSTER (VB) - "Lá cờ cũ của Việt Nam Cộng Hòa, với ba sọc đỏ trên nền màu vàng, và được thành lập từ năm 1948, đã, đang và sẽ tiếp tục là một biểu tượng của khả năng phục hồi, tự do, và dân chủ của nhiều người Mỹ gốc Việt ở California,…" đó là một trích đoạn trong lá thư của Thống Đốc California Jerry Brown công nhận lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của Việt Nam Cộng Hòa mà Dân Biểu Tiểu Bang địa hạt 69 Jose Solorio đã công bố tại cuộc họp báo trưa Thứ Sáu, ngày 28 tháng 10 năm 2011 tại Câu Lạc Bộ Văn Hóa và Báo Chí (Quán Zen) trên đường Bolsa, thành phố Westminster.

Mở đầu buổi họp báo là nghi thức chào quốc kỳ và hát quốc ca Hoa Kỳ, Việt Nam Cộng Hòa và phút mặc niệm.

Ông Khanh Nguyễn, đại sứ thiện chí của thành phố Santa Ana, đã trình bày diễn tiến của cuộc vận động của cộng đồng người Việt tị nạn CS tại nam và bắc Cali để yêu cầu Thống Đốc Jerry Brown tiếp tục công nhận lá cờ vàng 3 sọc đỏ Việt Nam Cộng Hòa như là biểu tượng của Tự Do và Di Sản của người Việt tự do. Ông Khanh cũng đã giới thiệu Dân Biểu Jose Solorio, vị dân biểu có nhiều đóng góp cho cộng đồng Việt tị nạn tại Quận Cam.

Trong lời phát biểu, Dân Biểu Jose Solorio nói rằng, "Tôi rất cảm tạ sự đáp ứng nhanh chóng của Thống đốc về việc yêu cầu của tôi để chính thức công nhận lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa, để đáp ứng nguyện vọng của đa số người Mỹ gốc Việt trong tiểu bang. Tôi hiểu tầm quan trọng đối với cộng đồng Việt Nam, khi lá cờ vàng ba sọc đỏ này được công nhận là biểu tượng của cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở California, bởi vì lá cờ này là biểu tượng của tự do, dân chủ, đoàn kết và hy vọng."

DB Solorio cũng trình bày cho biết khi được tin cựu Thống Đốc Arnold Schwarzenegger công nhận ngày 2 tháng 9 là quốc khánh của cộng đồng người Việt, ông đã cùng với đại diện của cộng đồng cực lực phản đối về việc này. Ông cũng là vị dân cử đệ nạp nghị quyết ACR-40 và ACR-63 được quốc hội tiểu bang thông qua để ghi nhận những đóng góp giá trị của cộng đồng người Mỹ gốc Việt cho tiểu bang. Nghị quyết cũng đã công nhận tháng 4 hàng năm là tháng vinh danh người Mỹ gốc Việt trên toàn tiểu bang California.

DB Jose Solorio cũng đã đọc thư của Thống Đốc Jerry Brown, trong đó có đoạn viết rằng, "Những người Mỹ gốc Việt vẫn luôn chú tâm đến việc chống lại sự chuyên chế của tất cả các hình thức, tích cực hỗ trợ nhân quyền cho tất cả mọi người, và tôn trọng các nguyên tắc của nền dân chủ, công lý, và khoan dung mà quốc gia của chúng tôi đã có từ khi được thành lập. Lá cờ củ của Việt Nam Cộng Hòa, với ba sọc đỏ trên nền màu vàng, và được thành lập từ năm 1948, đã, đang và sẽ tiếp tục là một biểu tượng của khả năng phục hồi, tự do, và dân chủ của nhiều người Mỹ gốc Việt ở California. Lá cờ củ của Việt Nam Cộng Hòa là một biểu tượng quan trọng trong lịch sử của người Mỹ gốc Việt và bây giờ được gọi lá cờ Tự do và Di sản của người Việt Nam."

Nhân đó, DB Solorio đã trao bản gốc của lá thư của Thống Đốc Cali cho nhà báo Lý Kiến Trúc, đại diện Câu Lạc Bộ Văn Hóa và Báo Chí, để giữ làm di sản cho cộng đồng người Việt tị nạn CS.

Luật sư Nguyễn Xuân Nghĩa, Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali, phát biểu cảm tưởng nói rằng từ lâu cộng đồng người Việt tị nạn CS rất quan tâm đến vấn đề cờ vàng 3 sọc đỏ VNCH được chính thức công nhận trên toàn tiểu bang được tiếp tục với tân thống đốc. Luật sư Nguyễn Xuân Nghĩa cho biết Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali đã viết thư cám ơn Thống Đốc Jerry Brown qua lá thư công nhận cờ vàng 3 sọc đỏ VNCH vào ngày 25 tháng 10 vừa qua. Trong thư cám ơn của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali gửi cho thống đốc có đoạn viết rằng, "Sự công nhận Lá Cờ Tự Do và Di Sản của người Việt Nam của Ngài là một xác quyết mạnh mẽ về sự phát triển và đóng góp của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong các lãnh vực lịch sử, văn hóa, giáo dục, và kinh tế cho tiểu bang California."

Hòa Thượng Thích Chơn Thành, Viện Chủ Chùa Liên Hoa thành phố Garden Grove, trong lời phát biểu, nói rằng "Hôm nay chúng ta tiếp nhận một văn kiện rất quan trọng đó là thư của Thống Đốc California Jerry Brown công nhận lá cờ vàng 3 sọc đỏ VNCH. Thay mặt cho cộng đồng Phật Giáo Việt Nam tôi xin cám ơn ông Thống Đốc Cali, ông Dân Biểu Jose Solorio về việc công nhận lá cờ Việt Nam Cộng Hòa."

Trong phần giới thiệu quan khách tham dự, nhà báo Lý Kiến Trúc cho biết gồm có DB Jose Solorio, Nghị Viên Thành Phố Fountain Valley Michael Võ, Hòa Thượng Thích Chơn Thành, Hòa Thượng Thích Giác Sỹ, ông Lại Thế Hùng (Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Châu Âu), ông Phan Kỳ Nhơn ( Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản Và Tay Sai), Luật Sư Nguyễn Xuân Nghĩa (Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California), ông Khanh Nguyễn (Đại Sứ Thiện Chí Santa Ana), v.v…

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://vietvungvinh.com/2011/index.php?option=com_content&view=article&id=794:thong-doc-california-jerry-brown-cong-nhan-co-vang&catid=55:vietnam-hai-ngoai&Itemid=76
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

Video: Bác sĩ bỏ mặc bé gái đau ruột thừa vì tiền

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html

Bác sĩ Bệnh viện Đặng Thùy Trâm (Quảng Ngãi) bỏ mặc bé gái vỡ ruột thừa vì không có tiền và hết hạn thẻ bảo hiểm y tế đang gây làn sóng phẫn nộ về vấn đề y đức bác sĩ trong cộng đồng mạng Việt Nam.

* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.


Đoạn clip dài hơn 4 phút được đăng tải trên youtube ngày 23/10 từ một thành viên có tên “duyhoadieuhuyen”; ghi lại hình ảnh cô bé chừng 8 tuổi ôm bụng, nhăn mặt quằn quại trong cơn đau ruột thừa và một người đàn ông mặc áo trắng đang vô cùng lo lắng, thì các bác sĩ vẫn dửng dưng...

Theo đối đáp giữa người đàn ông áo trắng và cô gái mặc bouse trắng, nguyên nhân của sự việc là do thẻ bảo hiểm của bé gái bệnh nhân đã hết hạn, nên khi vào bệnh viện có làm xét nghiệm nhưng hai chị em bé gái và cả người đàn ông không có tiền trả nên việc chuyển viện bị chậm lại.

Khi cô gái mặc bouse trắng từ trong bước ra nói với cô chị đang ngồi cạnh cô bé chạy về nhà để lo (…) đưa em đi viện, thì người đàn ông này nói lại rằng: “Để tôi lo…”. Cô y tá nói: “Chú lo thì chú đóng tiền xét nghiệm đi, bảo hiểm hết hạn rồi”. Người đàn ông la to: “Thì cứ để đấy đi, mai chú lên thanh toán, điện xe đến đây đi. Tiền bạc gì đâu mà quan trọng dữ vậy”.

Chia sẻ trên Vnexpress, y bác sĩ Bệnh viện Đặng Thùy Trâm cho biết đã xem clip và "bị sốc bởi video sai sự thật". "Bệnh viện đã họp toàn bộ cán bộ, nhân viên trong bệnh viện để kiểm tra sự việc", bác sĩ Nguyễn Văn Diệp, Phó giám đốc Bệnh viện đa khoa Đặng Thùy Trâm nói.

Bệnh viện xác định cô bé bệnh nhi trong clip là em Lương Thị Kim Thúy, 10 tuổi, ở thôn Tân Mỹ, xã Phổ Minh, huyện Đức Phổ. Người đàn ông là ông Cảm, một người quen. Theo bác sĩ Diệp, trưa 22/10, ông Cảm nồng nặc men rượu chở bé Thúy đến cấp cứu. Qua khám lâm sàng, xét nghiệm, siêu âm, bác sĩ chẩn đoán bé bị viêm ruột thừa vỡ mủ, viêm phúc mạc cần phẫu thuật gấp.

Bệnh viện Đặng Thùy Trâm không đảm bảo thiết bị y tế nên bác sĩ quyết định chuyển bé Thúy lên tuyến trên để phẫu thuật và miễn phí chuyển viện cấp cứu vì gia đình nghèo. Trong khi bé nằm chờ xe cấp cứu chở lên tuyến trên thì ông Cảm vào phòng cấp cứu gào lên: "Bác sĩ đâu, bác sĩ đâu?", rồi kéo tay bé Thúy ra ngồi ghế ngoài hành lang.

“Thẻ bảo hiểm bé Thúy hết hạn, y sĩ Hà bảo chị gái của em về nhà lấy thẻ bảo hiểm mới để ra Bệnh viện đa khoa Quảng Ngãi được miễn giảm viện phí. Lúc đó, ông Cảm không hiểu, nghĩ là chuyện tiền bạc, viện phí nên kéo bé gái ra ngồi ghế ngoài hành lang rồi làm ầm ĩ lên”, bác sĩ Diệp, khẳng định.

Hiện, dù clip không đúng với bản chất sự thật, song điều này đã gây làn sóng phẫn nộ về vấn đề y đức bác sĩ trong cộng đồng mạng Việt Nam. Trên trang mạng chia sẻ tin tức Linkhay, Nguyen Van Khoa cho biết: "Mình chỉ đăng tải lại clip này thôi. Nhưng qua đọc báo thì thấy phía bệnh viện bào chữa rằng clip xuyên tạc sự thật. Rồi mình đọc các comment cũng có người không đồng tình với clip, nhưng phần đa tỏ ra bức xúc với phía Bệnh viện Đặng Thùy Trâm nói riêng và các tuyến bệnh viện của Việt Nam nói chung".

Thành viên BS Nhat nêu quan điểm: "Cả nước góp tiền để xây Bệnh viện Đặng Thùy Trâm. Theo nguyên tắc, một bệnh viện đa khoa (cấp huyện trở lên) phải xử lý được các các trường hợp cấp cứu ngoại khoa phổ biến như viêm ruột thừa cấp (cho dù đã chuyển sang giai đoạn viêm phúc mạc), nhưng tại sao Bệnh viện Đặng Thùy Trâm không xử lý được mà phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Cần xem xét lại cách thức trang bị, quy định phạm vi chữa bệnh của Bệnh viện Đặng Thùy Trâm...

Tôi biết áp lực làm việc ở các bệnh viện là rất cao đến mức nghẹt thở. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là các cô chú làm trong bệnh viện được mặc nhiên cho mình cái quyền quát tháo bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân một cách hung dữ. Y đức phải được hiểu theo nghĩa rộng, chứ đâu bó hẹp trong việc cứu chữa cho bệnh nhân là xong nhiệm vụ.

Thái độ phục vụ người dân của những con người luôn được tôn vinh ở vị trí cao quý trong xã hội ngày càng trở nên tệ và đáng lên án hơn bao giờ hết. Đâu phải ai cũng may mắn được học cao, hiểu rộng, thông thái, nhanh nhẹn, hiểu được hết các quy tắc ở bệnh viện. Các vị y tá, bác sĩ, hộ lý... nên biết thông cảm chứ. Thiết nghĩ, nếu mãi vẫn không có sự thay đổi hợp lí về chất lượng phục vụ ở các bệnh viện như thế này, thì người dân hoàn toàn mất lòng tin về phẩm hạnh cũng như y đức của các thiên thần blouse trắng".

Trên diễn đàn vietyo.com, thành viên noname80 cũng chia sẻ: “Xã hội bây giờ cái gì cũng cần tiền”. Trong khi đó, thành viên haihoangls băn khoăn: “Mổ ruột thừa mà cũng phải chuyển lên tuyến trên. Bệnh viện cấp gì vậy? Cấp xã à?”.

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.vietlandnews.net/forum/cmps_index.php
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

Tổ chức Phóng viên Không biên giới cảnh giác du khách khi tới VN

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Một du khách nước ngoài chụp hình bên Hồ Hoàn Kiếm Hà Nội hôm 9 tháng 10 năm 2011.

Tổ chức Phóng viên Không biên giới RSF, trụ sở tại Paris, Pháp vừa phát động trên toàn cầu một chiến dịch vận động quy mô để cảnh giác du khách quốc tế, khi họ quyết định chọn điểm đến là Việt Nam, Thái Lan và Mê Hi Cô, vì ba quốc gia này, không có tự do ngôn luận, vẫn kiểm soát gắt gao báo đài và bỏ tù những người cầm bút.

Để tìm hiểu thêm về lời kêu gọi của Tổ chức Phóng viên Không biên giới, phóng viên Đỗ Hiếu của Ban Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do hỏi chuyện ông Benjamin Ismail, giám đốc đặc trách khu vực Á Châu - Thái Bình Dương của RSF.

Không có tự do ngôn luận

Đỗ Hiếu: Thưa ông với khẩu hiệu là “không chấp nhận kiểm duyệt báo chí” và “hãy tìm hiểu kỹ về đất nước mà quý vị dự tính đến nghỉ mát”, xin ông nói rõ hơn về chiến dịch vận động lần đầu tiên được RSF chủ trương và kể tên 3 nước, lâu nay thu hút đông đảo du khách quốc tế, nhờ khí hậu ấm áp và có nắng gần như quanh năm?

Benjamin Ismail: Mục tiêu của RSF chúng tôi là cung cấp một số thông tin cho các du khách toàn cầu dự định đến thăm ba quốc gia đó, giúp cho họ hiểu về thực trạng đang diễn ra ở những nơi ấy như việc giới hạn tự do ngôn luận, kiểm duyệt báo đài, đàn áp những tiếng nói dân chủ, đối lập.

Phải nhìn nhận rằng các nước Việt Nam, Thái Lan và Mê Hi Cô là những nơi đặc biệt thu hút du khách thập phương, nhờ những danh lam thắng cảnh thiên nhiên, đẹp mắt, hùng vỹ, nhờ nét văn hóa cổ kính, lâu đời. Tuy nhiên, đối với các du khách chỉ đặt chân đến đó một thời gian ngắn, tập trung phần lớn chốn đô thị, được xem là văn minh, sung túc thì họ ít khi nhìn thấy xa hơn, không biết rõ hoàn cảnh sinh sống của đa phần dân chúng, tay làm hàm nhai ra sao.

Du khách nước ngoài có lẽ cũng không để tâm đến sinh hoạt truyền thông báo chí, món ăn tinh thần của hàng triệu người như thế nào. Còn những thành phần, đối tượng khác nửa dễ bị bỏ quên, đó là những tiếng nói dân chủ, nhân vật bất đồng chính kiến, tù nhân tôn giáo, tù nhân chính trị, những bloggers, bị chế độ cầm quyền xem là nguy hại, cần phải khóa miệng, xử lý và giam cầm.

Đỗ Hiếu: Những điều ông vừa phân tích là chuyện đang diễn ra gần như hàng ngày tại Việt Nam, mà giới truyền thông quốc tế không ngày nào không đề cập đến với đầy đủ chi tiết cùng hình ảnh.

Với trách nhiệm theo dõi sinh hoạt báo chí tại khu vực Á Châu Thái Bình Dương, ông có nhận định gì về chủ trương của Hà Nội nhằm hạn chế các tiếng nói đòi hỏi dân chủ, tự do tôn giáo, vinh danh sự thật, chống tham nhũng và bày tỏ lòng yêu nước, thưa ông?

Benjamin Ismail: Việt Nam theo chủ trương độc đảng với sự thống trị toàn diện của đảng cộng sản, nói một cách khác nhà nước quản lý, kiểm soát, chi phối mọi lãnh vực, ngành nghề, định đoạt mọi đường lối, trong đó có việc cho phép báo đài được phép nói gì và không được quyền nói gì.

Bên cạnh đó còn có một vấn đề gây đặc biệt chú ý đối với công luận quốc tế, chính là việc kết án nặng nề những cây bút, nhà dân chủ, bloggers, người biểu tình chống bá quyền, nhà báo độc lập, nói chung là bất cứ ai dám công khai nói lên nguyện vọng ôn hòa nhưng xét thấy bất lợi cho nhà cầm quyền Hà Nội.

Phải nói thêm rằng, không những nhà nước Việt Nam canh chừng rất kỹ các loại báo chí, in trên giấy mà họ còn kiểm tra, bám sát những phương tiện online, các trang mạng xã hội, trang blog, facebook… Theo danh sách mà RSF hiện có thì 17 bloggers và công dân mạng đang bị Hà Nội cầm tù, những tội danh bị gán ghép gồm có: phê phán, chỉ trích giới lãnh đạo đảng và nhà nước, phanh phui tham nhũng, và có những trường hợp bị kêu án tù tới hàng chục năm.

Bỏ tù các nhà cầm bút

Đỗ Hiếu: Thưa ông, trong thông cáo báo chí RSF có nhấn mạnh rằng, chiến dịch cảnh báo du khách không nhằm mục đích tẩy chay ngành du lịch của ba nước được kể tên, mà chỉ muốn nói lên mặt trái của các xã hội ấy, mà RSF gọi là “địa ngục” đối với nhà báo. Ông đánh giá ra sao về hiệu quả của đợt phát động kỳ này?

Benjamin Ismail: RSF mong muốn và hy vọng du khách quốc tế, trước khi chọn đến Việt Nam, Thái Lan và Mê Hi Cô, hãy tìm hiểu tường tận hơn về các quốc gia ấy, ngoài nét hấp dẫn về du lịch. Xin nói thêm là trong vòng 10 năm qua, chánh quywền Mê Hi Cô đã sát hại trên 80 nhà báo, còn Việt Nam và Thái Lan việc lên tiếng phê phán chế độ cầm quyền có thể bị kêu án từ 15 năm tới 20 năm tù.

Chúng tôi hoàn toàn không kêu gọi hay vận động du khách tẩy chay ngành du lịch của ba quốc gia đó, làm như vậy không khác nào tạo thêm sự khó khăn cho người dân, vốn đã sống chật vật rồi. Qua lời kêu gọi này, RSF lưu ý công luận về trường hợp của giáo sư Phạm Minh Hoàng, sinh viên Nguyễn Tiến Trung, bị cầm tù vì đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam, bằng phương cách hòa bình. Cả hai đều được đào tạo tại Pháp, vì thế chúng tôi muốn phổ biến thông tin này đến người dân Pháp, vì phần lớn không biết rằng hai anh Hoàng và Trung du học ở Pháp và những trí thức trẻ yêu nước, chuộng tự do.

Chúng tôi đặt nhiều kỳ vọng và tin tưởng vào chiến dịch vạch trần sự thật mà chánh quyền ba nước đó cố ý che dấu dư luận quốc tế. Lời kêu gọi thiết tha của RSF đã được phổ biến rộng rãi toàn cầu từ hôm thứ 5, 27 tháng 10 vừa qua, bằng những phương tiện nhanh nhất.

Đỗ Hiếu: Nếu có điều kiện lên tiếng cho những người cầm bút còn đang ngồi tù tại Việt Nam, ông sẽ nói gì?

Benjamin Ismail: Như bao tổ chức nhân quyền, truyền thông quốc tế khác, RSF yêu cầu nhà nước Việt Nam thực thi quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, sớm trả tự do vô điều kiện cho tất cả những ai bị ghép tội “tuyên truyền, chống phá nhà nước” theo điều 88 bộ luật hình sự, mà thực chất chỉ nhằm triệt hạ tiếng nói dân chủ, đối lập với chánh quyền Việt Nam, trong đó có hàng chục bloggers, nhà báo. Luật pháp của một chế độ bị xem là khắt khe, độc đoán cần phải sớm được cải tiến theo trào lưu tiến hóa của nhân loại, sao cho phù hợp với nguyện vọng của toàn dân Việt, quyền được tự do thông tin, nghị luận.

Đỗ Hiếu: Xin cám ơn ông Benjamin Ismail, RSF, Paris đã dành cho đài chúng tôi cuộc mạn đàm hôm nay.

Đỗ Hiếu, phóng viên RFA
29-10-2011

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/rsf-campaign-targets-tourists-dhieu-10292011115051.html
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

30 October, 2011

Video: Trung Tâm Asia "Những Bản Hùng Ca"

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Hình bìa DVD "Hùng Ca Sử Việt"
* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.






Dân vụ bội tinh, Xã hội bội tinh đệ I, Tâm lý chiến đệ I

Bài này không phải là tài liệu phê bình văn nghệ, không phải là điểm phim. Đơn thuần chỉ là tâm tư của một khán giả, yêu thương những bản hùng ca, đem niềm xúc động trải trên trang giấy)

Nhớ lại chuyện xưa (1975)

Những bản hùng ca đã theo chân chúng tôi suốt một đời quân ngũ. Từ Mậu Thân 68 đến mùa Hè 72. Nhưng vào tuần lễ cuối tháng 4-75 không còn nghe thấy nhịp quân hành trên đài Sài Gòn nữa. Giữa mùa hè vùng nhiệt đới, đài Mỹ chợt chơi bài Tuyết trắng. Đó chính là tiếng kèn lui quân của đồng minh. Hoa Kỳ bắt đầu di tản bằng trực thăng. Miền Nam thất thủ. Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ dựng lều đón tỵ nạn tại Pendleton. Cách 20 dặm về phía bắc là dinh thự của tổng thống Nixon. Bạch dinh Calle Isabella tại thị xã San Clemente từng được mệnh danh là tòa Bạch Cung của miền Tây. Vào năm 75, Isabelle nằm phơi mình buồn bã trên xa lộ số 5, cạnh bờ biển miền duyên hải California. Vào những ngày trời tốt, ông Nixon mới có thể nhìn thấy phi cơ chở tỵ nạn từ Thái Bình Dương bay về Los Angeles. Nhưng đêm nào ông cũng nghe thấy tiếng xe bus của những người đánh mất quê hương chạy trên đường số 5 từ quận Cam về Tent City. Đoàn xe chở dân di tản, theo lệnh ông thống đốc, phải đóng kín cửa và chạy ban đêm qua San Clemente thẳng đường về Pendleton. Cali thời đó là tiểu bang chống chiến tranh, không welcome dân tỵ nạn.Tiếng xe chạy ban đêm đã làm ông Nixon mất ngủ, hay tại vì nước Mỹ quay lưng lại Việt Nam.

Suốt thời gian còn lại của năm 75 đau thương đã có 50 ngàn dân tỵ nạn Đông Nam Á đến tạm trú trong thành phố lều. Trong số đó có một anh sỹ quan chiến tranh chính trị. Anh này tình cờ mang được các bản hùng ca, chính huấn ca và tình ca. Ngày đêm anh sang các bài hát bằng cassette phổ biến cho những người ra trại. Có bạn ngồi chép lại lời ca để kèm theo băng nhạc. Phần lớn khách hàng là cựu chiến binh. Có anh theo bảo trợ họ đạo nhà thờ về Wiscousin, North Carolina, hay Illinois. Các cơ quan thiện nguyện giải đều bà con ta đến 50 tiểu bang Hoa Kỳ.Tên các địa phương cũng khó đọc mà còn chẳng biết nơi đến là chỗ nào. Có những anh lính gia đình kẹt ở Việt Nam , đang phân vân nửa ở nửa về. Cầm tờ giấy ra trại từ Cali mà không biết Utah là chỗ nào. Lấy một băng nhạc hùng ca bỏ vào máy mới mua trên PX, nước mắt chảy dài, nằm trên ghế bố, dưới lều vải, nghe bài ca vang vang..”Ngày bao hùng binh tiến lên, bờ cõi vang lừng câu quyết chiến”.

Ở lều bên cạnh, 36 năm về trước anh sỹ quan chiến tranh chính trị vẫn tiếp tục sang băng. Bài ca bất hủ “Trên đầu súng quê hương, tổ quốc đã vươn mình” nghe như tiếng thở than duới bầu trời trại 6.

Từ trái: Trúc Hồ, Việt Dzũng, Nam Lộc

Rồi 5 năm sau (1980).

Cuối năm 75 người Việt tại Hoa kỳ có được 150,000 nhưng đến cuối năm 1980 thì con số lên gần gấp đôi. Bà con từ các quốc gia Tây Âu kéo về Mỹ đoàn tụ. Thuyền nhân ra đi trong đợt đầu đã bắt đầu vào Mỹ. Sau 5 năm thôn tính miền Nam , giấc mộng vàng của thiên đường cộng sản xụp đổ. Đất nước lầm than và lùi lại hơn 15 năm chậm tiến. Người đi càng ngày càng đông dù năm ăn năm thua. Người về không có là bao. Nam Lộc vào làm social worker cho cơ quan tỵ nạn. Việt Dzũng viết bài ca gửi quà về quê hương qua tiếng khóc than. Thanh niên Trúc Hồ vượt biên đường bộ. Thầy giáo Trầm tử Thiêng đi đường biển. Người Việt hải ngoại bắt đầu bàn chuyện giải phóng quê hương. Muốn đấu tranh võ trang phải tìm về ba biên giới. Phần còn lại tham dự vào công cuộc đấu tranh chính trị. Có người nói rằng phải chăng bây giờ thành lập được một tổng cục chiến tranh chính trị. Ý kiến này làm tôi nhớ lại các bản hùng ca từ trong trại tỵ nan năm 1975. Chiến đấu bằng văn hóa và chính trị, được lắm, nhưng vũ khí ở đâu ?..

Mong sao có được tờ báo phổ biến khắp thế giới. Có được đài phát thanh gửi về cho cả 2 miền Nam Bắc,Việt Nam . Làm sao có TV, có bản nhạc, có movie, có video đưa ngọn lửa đấu tranh, đưa tin tức đến toàn cầu. Và tìm đâu những bản hùng ca.

Con đường chinh phục lòng người, phát huy chính nghĩa mạnh mẽ và trực tiếp nhất là văn nghệ, với lời ca tiếng nhạc. Phải phổ biến rộng rải, liên tục và bền bỉ. Phải có một thứ gì tương tự như tổng cục chiến tranh chính trị của Việt Nam Cộng Hòa tại hải ngoại. Nghe hợp lý đấy, nhưng thực sự chỉ là ước mơ vô vọng vào thời kỳ 80.

Trung Tâm Asia ra đời.


Anh Bằng, Trầm Tử Thiêng

Đó là năm 1981 do nhạc sĩ Anh Bằng thành lập. Ông là một nhạc sĩ tình ca rất hiền lành. Anh Bằng đã viết một bài nhạc với lời ca tưởng chừng dành riêng cho anh em chúng tôi khóa Cương quyết Đà Lạt 1954. Lời ca như vận vào đời các tân sinh viên sỹ quan giã từ miền Bắc vào Nam . “Tôi xa Hà Nội năm lên 18 khi vừa biết yêu”. Đó là câu thứ nhất của 1954. “Bao nhiêu mộng đẹp tan ra thành khói, bay theo mây chiều”. Đó là câu thứ hai của tháng 4-1975, 21 năm sau.

Vâng, chính cái ông Anh Bằng làm lời ca như thế đã thành lập Trung tâm Asia 1981. Trong suốt 10 năm đầu Asia cũng chỉ là một trung tâm sản xuất băng nhạc như thường lệ. Qua thập niên 90 nhạc sĩ Anh Bằng lui vào hậu trường để cho cô con gái Thy Vân quản trị. Ở quận Cam có đôi bạn tỵ nạn vong niên, một già một trẻ, người đường bộ, người đường biển, gặp nhau qua cà phê thuốc lá bắt đầu hợp tác với Asia . Chàng thanh niên Trương Anh Hùng tức nhạc sĩ Trúc Hồ trong lớp tuổi 20 của trại tỵ nạn Thái Lan bước vào Asia cùng với sự hỗ trợ tinh thần của Trầm tử Thiêng, người viết Kinh Khổ với ca từ trầm luân của một đời Việt Nam. Người đã cùng soạn với Trúc Hồ bài ca bất hủ Bên em đang có ta.

Tiếp theo giữa thập niên 90 Nam Lộc và Việt Dzũng vào cộng tác với Asia . Từ đó Trung tâm Asia đã tìm thấy đường đi tới và mở ra một chân trời mới. Mười năm đầu chỉ là trung tâm băng nhạc. 20 năm sau trở thành một trung tâm đấu tranh. Lấy công việc thương mại làm nền móng, Asia mở mặt trận phát huy chính nghĩa bằng văn hóa, lời ca tiếng nhạc. Chỉ với 5 người, một thứ tổng cục chiến tranh chính trị của VNCH hải ngoại đã hình thành.

Trong khoảng thời gian 20 năm từ 1991 đến 2011 Asia đã cho ra đời 80 Video và DVD. Trong đó chen lẫn vào tình ca là những đề tài hết sức tâm lý chiến và chính huấn. Xin nhắc lại một số tiêu biểu : Saigon, Nỗi Nhớ, Lá Thư Tứ Chiến Trường, Cánh Hoa Thời Loạn, Xuân Chinh Chiến, Tình Khúc Sau Cuộc Chiến, Hành Trình 30 năm, Người Lính, Hành Trình Tìm Tự Do, Tình Khúc Thời Chinh Chiến, Chiến Tran h và Hòa Bình....

Sau cùng bây giờ là những bản Hùng ca.

Qua 20 năm sản xuất 80 bộ phim, trung bình một năm 4 cuốn Asia đã xây dựng nền móng cho tổ chức, quy tụ một đội ngũ nghệ sĩ xuất sắc và bắt đầu mở rộng qua lãnh vực truyền hình với SBTN có mặt toàn thế giới, kể cả ở VN và 24 giờ một ngày liên tục.

Tổng cục 5 người.

Cô Thy Vân giám đốc sản xuất, hậu duệ của bác Anh Bằng là người cầm cân nẩy mực giữa nghệ thuật và thương mại. Nhạc sĩ Trúc Hồ, người viết 100 bản nhạc, nhiệt thành giữa đấu tranh và nghệ thuật, làm giám đốc điều hành. Nghệ sĩ Việt Dzũng vừa là MC bốc lửa, vừa là nhạc sĩ và ca sĩ, với một ý chí đấu tranh quyết liệt. Nam Lộc, người viết kịch bản, và cũng là gạch nối giữa hai thế hệ. Nhịp cầu giữa bên trong và bên ngoài, đồng thời là niên trưởng trung niên của trung tâm. Đó là 4 thành viên cột trụ của Asia . Sau cùng linh hồn của Asia là bàn thờ ông thầy dạy triết Trầm Tử Thiêng đặt trong trung tâm cùng với một chương mục dành tài khoản tựa đề “Bên Em Đang Có Ta”. Khi Asia dùng những bản nhạc của ông thì trích ra một khoản tác quyền bỏ vào đây. Dùng tiền này đây để dành cho việc xã hội.Với ý nghĩa này, Trầm Tử Thiêng luôn luôn là cây cột trụ thứ 5 của Asia . Bên các em “luôn luôn có ta”. Với tinh thần đó và từ ý nghĩa đó, Asia phát hành DVD lần thứ 80 với các bản hùng ca.

Hùng Ca Sử Việt:

Một ban nhạc đại hòa tấu Hoa Kỳ. Ban hợp xướng Ngàn Khơi,Việt Nam . 20 ca sĩ Asia, 4 Mcs. Đó là tập hợp trình diễn 20 bản hùng ca của một thời Việt Nam Cộng Hòa và một số sáng tác tại hải ngoại. Quay ngay tại phim trường của Asia và SBTN.

Sau cùng DVD đã phát hành, một bản dành cho Viện Bảo Tàng Việt Nam tại San Jose . DVD này cùng với bích chương của nó, với Flyer lời ca của 20 bài nhạc sẽ được đặt cạnh những băng nhạc cassete phát hành năm 1975 tại trại 6 Camp Pendleton.

Đó là lịch sử con đường của những bản hùng ca VNCH. Khởi đi từ những thập niên 50, lưu lạc qua trại tỵ nạn, đi khắp thế giới. Nhưng rồi những lời ca tiếng mất tiếng còn. Ngày nay được ghi lại trọn vẹn với âm thanh hùng tráng, kèn trống tưng bừng. Cả một ban hợp xướng Ngàn Khơi nhiệt thành và điêu luyện, các ca sĩ trẻ trung và nổi tiếng của làng nghệ thuật Việt Nam hải ngoại. Hình ảnh của các nghệ sĩ nghiêm túc cất tiếng mạnh mẽ. Những ánh mắt vui tươi nhưng không một giây phút cười đùa làm hỏng ý nghĩa của hùng ca.

Để thực hiện một chương trình như vậy, Asia phải dựa vào uy tín của 30 năm thành lập và 20 năm tên tuổi với 80 tác phẩm đã phát hành. Một trong các ưu điểm là với thành quả của nhiều năm hoạt động mới có thể được sự cộng tác của các danh ca nam nữ lên sân khấu hát hùng ca, ngàn cánh tay giơ lên và kêu gọi công dân đáp lời sông núi.

Thêm vào đó phải có đủ nhiệt tâm với lý tưởng đấu tranh mới vượt qua yếu tố thương mại để phát hành hùng ca trên một thị trường bao năm chỉ quen nghe tình ca đi đôi với từng ca sĩ tên tuổi.

Hùng Ca Sử Việt là một thử thách của Asia, đồng thời cũng là một thử thách của lòng người Việt hải ngoại còn nghĩ đến chuyện non sông. Dù là trung tâm thương mại, nhưng đôi khi lợi nhuận không phải nhiên liệu cho lý tưởng.

Với Hội Nghị Diên Hồng, Bạch Đằng Giang gợi nhớ cho người Việt cái họa Bắc Phương trong quá khứ lịch sử và ngay cả trong thế kỷ 21 hiện tại.

Bản Con Rồng Cháu Tiên, Một Ngày Việt Nam, Việt Nam Việt Nam nhắc nhở nguồn gốc của tiền nhân trong niềm hãnh diện dân tộc.

Trên Đầu Sóng, Đáp Lời Sông Núi, Chiến Sĩ Vô Danh, Anh Về Thủ Đô, Gót Chinh Nhân, Xuất Quân… ghi dấu một thời chinh chiến với biết bao hy sinh của quân dân miền Nam trong thế kỷ 20.

Hòn Vọng Phu là bài ca lịch sử nhắc đến sự hy sinh của chiến binh ngàn năm trước.

Với Bài Ca Tuổi Trẻ, Hận Vong Quốc, Thiên Thần Trong Bóng Tối là những hùng ca của thế hệ hiện nay.

Phải nói đến tác phẩm Cám ơn anh cùng với sự đóng góp hết sức hữu hiệu của Asia trong các chương trình cứu trợ Thương Phế Binh tại Việt Nam nhiều năm qua.

Những hình ảnh sau cùng của DVD Hùng ca ghi dấu cuộc đấu tranh ngay tại Việt Nam bày tỏ lòng yêu nước của người dân Việt chống sự gây hấn của Bắc Phương.

Bài ca mở đầu của DVD đã được Nam Lộc nhắc đến hoàn cảnh ngày xưa của triều đình nhà Trần trước nguy cơ giặc xâm lược phương Bắc nên đã tổ chức Hội Nghị Diên Hồng để trưng cầu dân ý.

Phải nói một cách đơn giản là hoàn cảnh Việt Nam hiện nay rõ ràng là lúc cần có một Hội Nghị Diên Hồng và Hùng Ca Sử Việt chính là thông điệp số 1 của Asia nhắn gửi về quê hương.

Bài ca kêu gọi tuổi trẻ Việt Nam đừng sợ hãi đã được soạn ra không phải là lời kêu gọi từ hải ngoại. Hải ngoại làm sao có tư thế kêu gọi trong nước đừng sợ hãi. Đừng sợ hãi chính là lời kêu gọi của các nhà đấu tranh trong nước nhắn nhủ với chính thế hệ tuổi trẻ ngay tại Việt Nam.

Ý nghĩa của lời kêu gọi hào hùng này phát xuất từ quê hương đang bị cai trị bởi độc tài độc đảng mới đòi hỏi tuổi trẻ đừng sợ hãi. Tôi hiểu rằng Asia hải ngoại chỉ làm công việc chuyển tải lời kêu gọi từ quê hương để gửi trở lại cho chính tuổi trẻ tại quê hương Việt Nam.

Dùng bài quốc ca VNCH để kết thúc là một sáng kiến can đảm đáp ứng được nhu cầu mở và đóng của nghệ thuật trình diễn.

Qua những thành quả công tác như chiến dịch Cám Ơn Anh và Hùng Ca Sử Việt, vỏn vẹn có 4 nhân vật điều hợp và 1 niên trường đã ra đi, với sự cộng tác của nhiều nghệ sĩ, và hàng ngàn khán giả bốn phương Asia chính là một tổng cục chiến tranh chính trị VNCH hải ngoại mà chúng ta trông đợi. Xin gửi tặng các bạn huy chương dân sự vụ bội tinh dành cho 30 năm hoạt động. Xã hội bội tinh hạng nhất cho chương trình Cám Ơn Anh và sau cùng một đệ nhất tâm lý chiến bội tinh dành cho Hùng Ca Sử Việt. Xin nói lại cho rõ. Chỉ gửi tặng thôi. Ngày nay còn đâu các giới chức thẩm quyền để gắn huy chương trên quân kỳ của đơn vị.

Cảm ơn bác Anh Bằng, Trầm Tử Thiêng và các bạn trẻ. Thy Vân, Trúc Hồ , Nam Lộc, Việt Dzũng, các bạn đã làm đẹp trang sử tỵ nạn, đem di sản trân quí của trăm năm trước để lại ngàn năm sau. Đem quá khứ huy hoàng, gửi tương lai vĩnh cửu.

Tác phẩm của các bạn bây giờ lại trở thành một bản Hùng Ca

Giao Chỉ, San Jose
Viện Bảo Tàng Thuyền nhân và Việt Nam Cộng Hòa.

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://vietvungvinh.com/2011/index.php?option=com_content&view=article&id=787:nhung-ban-hung-ca&catid=49:chinh-tri-xa-hoi&Itemid=82

Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

29 October, 2011

Video: Giáo dân Thái Hà đòi lại Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Khu đất của Tu viện Dòng Chúa Cứu thế Thái Hà được mua từ năm 1928. Tu viện được xây dựng từ năm 1931.
Những hình ảnh Tu Viện Dòng CCT Thái Hà đã bị nhà nước "mượn".

Chiều thứ Năm ngày 27 tháng 10 này, đông đảo giáo dân cùng một số Linh mục, tu sĩ Giáo xứ Thái Hà đã đến UBND quận Đống Đa, Hà Nội nộp đơn yêu cầu trả lại cho Dòng Chúa Cứu Thế Tu viện.

Biến tu viện thành bệnh viện

* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.


Tu viện này vốn được thành lập từ năm 1928 nhưng bị chính quyền quận Đống Đa tự tiện cưỡng chiếm hồi năm 1959 để sau đó biến thành Bệnh xá Đống Đa như hiện giờ.

Hiện diện cùng tu sĩ, giáo dân trong vụ này, giáo dân JB Nguyễn Hữu Vinh cho biết:

"Chiều nay một số Linh mục, tu sĩ và nhiều giáo dân của Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội và Thái Hà đã lên UBND phường Đống Đa để nộp đơn yêu cầu trả lại Tu Viện Dòng Chúa Cứu Thế đã bị nhà nước “mượn” từ mấy chục năm nay. Và bây giờ Tu Viện xuống cấp cũng như việc sử dụng nơi này làm bệnh viện không phù hợp. Đồng thời nhu cầu của giáo dân và yêu cầu của Nhà Thờ là rất cấp thiết. Cho nên người ta đã nộp đơn yêu cầu giới cầm quyền trả lời Tu Viện cho Nhà Thờ để phục vụ người nghèo, người thiệt thòi trong xã hội và phục vụ nhu cầu tôn giáo của họ."

Được giáo dân cử làm đại diện để tiếp xúc với giới lãnh đạo ở quận Đống Đa, kể cả 2 phó chủ tịch và an ninh, JB Nguyễn Hữu Vinh lưu ý phía cầm quyền:

"Tôi nói rất rõ rằng việc biến Nhà Nguyện thành chỗ nhảy đầm, chỗ nhảy nhót ăn chơi trụy lạc là hành động xúc phạm nghiêm trọng đến Linh Thánh của tôn giáo chúng tôi. Chúng tôi nhìn thấy ở đó là Phòng Thánh, Nhà Nguyện đã bị biến thành nơi để nhảy đầm, để nam nữ ôm ấp nhau - diễn ra ngay trong Nhà Nguyện. Và trên Cung Thánh thì bị căng ngang một khẩu hiệu “đảng CSVN quang vinh muôn năm”.

Ở đó trước đây có Tượng Thánh, Bàn Thờ thì giờ bị che đi bằng một cái phong gì đó. Nhưng hiện tượng biến chỗ Linh Thánh đó thành nơi ăn chơi trụy lạc là điều giáo dân hết sức bức xúc hiện nay. Điều thứ hai là đưa một bệnh viện với những bệnh truyền nhiễm vào một khu vực mà hàng ngày, hàng tuần có hàng chục ngàn người Công Giáo tập trung về đó, là việc hoàn toàn không phù hợp."

Theo LM Nguyễn Ngọc Nam Phong thuộc Dòng Chúa Cứu Thế thì hành động của nhà nước cưỡng chiếm Tu viện không những trái luật pháp mà còn biến nơi tôn nghiêm ấy thành chốn ăn chơi, ngược lại lương tâm và lương tri con người. LM Nguyễn Ngọc Nam Phong nói thêm:

"Họ sử dụng toàn bộ Tu Viện của chúng tôi làm bệnh viện Đống Đa. Nhưng trong bệnh viện Đống Đa có Nhà Nguyện, mà Nhà Nguyện linh thiêng ấy thì nhà nước cũng để trống không trong nhiều năm.

Sau này họ dùng chỗ đó làm chốn ăn chơi. Chính tôi đã nhiều lần mục kích những việc làm không đúng, thiếu sự tôn trọng tín ngưỡng, xúc phạm chốn thiêng liêng, nơi thờ phượng. Chúng tôi cũng đã nhiều lần yêu cầu họ phải tôn trọng sự thánh thiêng ở nơi đó. Tuy nhiên họ vẫn cứ sử dụng nơi đó thành chỗ dạ tiệc, hội nghị, giao lưu thể thao, và cả nhảy đầm trong ấy nữa."

Mượn mà không trả!

Lá đơn do LM Nguyễn Văn Phượng, Chánh xứ Giáo xứ Thái Hà thay mặt Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội-Thái Hà yêu cầu trả lại Tu viện Dòng Chúa Cứu thế như vừa nói lưu ý giới hữu trách rằng ngoài chuyện sử dụng Tu viện không đúng mục tiêu, việc cơ quan mượn rồi biến cơ sở Tu viện thành bệnh viện Đống Đa hoàn toàn trái với Hiến pháp, trái với mọi quy định của luật pháp VN qua các thời kỳ khác nhau, là một hình thức “chà đạp pháp luật, nhục mạ tín ngưỡng” khiến gây bức xúc lớn cho giáo dân, là “hình ảnh xấu trước con mắt nhân dân trong nước và quốc tế”. Giáo dân JB Nguyễn Hữu Vinh trình bày về vấn đề này:

"Điều quan trọng nhất là giới cầm quyền “mượn” Tu viện, sử dụng Tu viện của Dòng Chúa Cứu Thế này là điều mà ai, kể cả cán bộ, cũng thừa nhận, đó là một cơ sở của một tôn giáo được nhà nước thừa nhận ngay từ đầu. Và trong Hiến pháp 1946, 1959, 1980 và 1992 đều ghi rằng tất cả cơ sở tín ngưỡng đều được luật pháp nhà nước bảo hộ. Thì tôi hỏi rằng đó là một cơ sở tôn giáo – một Tu viện – được luật pháp bảo hộ thì bảo hộ chỗ nào ?

Tại sao họ biến Tu viện của Dòng Chúa Cứu Thế Giáo xứ Thái Hà thành nơi chứa chấp vấn đề vi trùng, bệnh tật vào một trung tâm tôn giáo, và còn biến nơi linh thiêng đó thành chỗ ăn chơi trụy lạc khiến dân chúng hết sức bức xúc hiện nay."

Lá đơn vừa rồi cũng đề cập tới một lý do nữa để bệnh viện Đống Đa cần phải di chuyển đi nơi khác, như JB Nguyễn Hữu Vinh giải thích:

"Thời gian qua UBNDTP Hà Nội có chủ trương đưa những bệnh viện ảnh hưởng tới môi trường ra khỏi TP, thì không có lý do gì mà họ không đưa bệnh viện Đống Đa đi. Đồng thời cơ sở này có lối thiết kế, kiến trúc không phải dành cho một bệnh viện. Lối kiến trúc dành cho một Tu viện hoàn toàn khác với một bệnh viện. Và chính chỗ ngược lại như vậy mà họ cố tình lấy của người Công Giáo, biến Tu viện thành bệnh viện là điều không thể chấp nhận được."

Việc Giáo Xứ Thái Hà từng lâm nạn, rồi tình trạng Tu Viện Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội bị phạm thánh hẳn khiến giáo dân phẫn nộ, như một giáo dân Thái Hà cho biết:

"Từ muôn thuở, người ta đã nói rằng những chuyện đàm tiếu tại nơi thờ phượng là không được phép. Đó là nguyên tắc. Bất cứ tại quốc gia nào, không bao giờ được phép lấy nơi thờ tự làm việc đó. Không chấp nhận được. Giáo dân không bao giờ chấp nhận một chuyện ô nhục như thế - từ nhảy đầm tới bệnh viện, trạm xử lý thảy nước. Giáo dân đến đây thờ tự, dự lễ. Đạo nào cũng thế cả. Đầu tiên là phải tôn trọng tín ngưỡng"

Và một vị khác bày tỏ quyết tâm của giáo dân ở đó như sau:

"Giáo dân quyết định phản đối và yêu cầu trả lại tu viện đó cho Dòng Chúa Cứu Thế và trả lại cả Hồ Ba Gian để phục vụ công ích. Giáo dân quyết tâm bảo vệ tài sản của Giáo Hội, đòi công lý phải được thực thi, tài sản của ai về với người đó - cũng để phục vụ công ích thôi."

Trong khi đó, nguồn tin riêng của cơ sở thông tin Dòng Chúa Cứu Thế cũng báo động rằng “trong một ngày gần đây, nhà cầm quyền Hà Nội sẽ tiến hành thi công ‘trạm xử lý nước thải’ tại chính Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội” này khiến toàn thể Tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế và giáo dân Giáo xứ Thái Hà cực lực phản đối và “quyết tâm bảo vệ Tu viện bằng mọi giá”.

Vẫn theo tin vừa nói, thay vì cứu xét để giải quyết yêu cầu chính đáng của giáo dân, Giáo Hội để trả lại Tu viện và khắc phục sai lầm trong quá khứ, nhà cầm quyền Hà Nội lại “xua quân” đến hầu triệt hạ tinh thần bất khuất, kiên cường đi tìm công lý của Tu sĩ và giáo dân Thái Hà.

Thanh Quang phóng viên RFA

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.rfa.org/vietnamese
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

Thêm một bất đồng chính kiến qua Thái lánh nạn

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Bất đồng chính kiến ​​Huỳnh Nguyên Đạo được đưa ra khỏi Tòa án nhân dân TPHCM hôm 10/5/2007, và bị kết án 3 năm tù.

Tình trạng các nhà bất đồng chính kiến bị sách nhiễu phải chạy ra khỏi nước vẫn là điều mà các tổ chức nhân quyền thế giới quan tâm hiện nay. Thái Lan là nơi hiện nay các nhà bất đồng chính kiến Việt Nam chọn làm chỗ ẩn náu tạm thời với một hy vọng mong manh sẽ được một nước thứ ba chấp nhận quy chế tỵ nạn. Trường hợp mới nhất là ông Huỳnh Nguyên Đạo, đã trốn khỏi Việt Nam bằng đường bộ và cho Đài Á Châu Tự Do biết lý do bỏ nước ra đi của ông.

Mặc Lâm : Xin anh cho biết anh vào đất Thái Lan được bao lâu rồi và lý do nào đã thúc đẩy anh rời khỏi đất nước để xin tị nạn tại đây?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Thưa anh Mặc Lâm, đầu tiên tôi có lời cảm ơn Đài Á Châu Tự Do đã tạo điều kiện cho tôi được trả lời cuộc phỏng vấn này. Tôi qua đây vào cuối tháng 6 vừa rồi. Tôi bị kết vô cái tội “tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa” tức là vào cái Điều 88 của Bộ Luật Hình Sự nuớc CHXHCN Việt Nam. Mới đầu tôi bị kết án 3 năm tù, sau thì tự họ giảm xuống còn 2 năm rưỡi, mặc dù tôi không có đơn kháng án, và 2 năm phạt quản chế.

Mặc Lâm : Anh vừa nói là bị chính quyền Việt Nam kết án là tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa, anh có thể cho biết chi tiết cụ thể là anh đã làm gì để bị cáo buộc như vậy?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Thì cái hành vi họ kết án tôi là tôi đã trực tiếp rải truyền đơn cũng như vẽ số 4 gạch chéo, tức là chống, là yêu cầu bỏ Điều 4 Hiến Pháp CHXHCN Việt Nam.

Mặc Lâm : Sau khi thi hành án và trở lại đời sống bình thường thì anh có bị sách nhiễu hay bị phân biệt đối xử từ các cấp chính quyền, cụ thể là công an, hay không?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Sau khi tôi ra tù thì tôi phải chấp hành tiếp cái hình phạt bị quản chế tại gia 2 năm. Trong suốt thời gian tôi bị quản chế như thế thì tôi muốn đi đâu cũng phải xin phép cơ quan chính quyền và họ thường xuyên “mời” tôi ra làm việc. Mời ra ngoài làm việc mà không có một cái giấy tờ gì cụ thể một cách công khai hết. Và trong các mối quan hệ của tôi, như tôi muốn liên hệ qua điện thoại này kia thì tôi cũng đều bị nghe lén hết. Rồi họ kêu tôi lên họ hạch sách tôi đủ thứ chuyện. Và cái quan trọng nhứt là tôi không thể làm việc ở đâu được hết mặc dù tôi đang trong độ tuổi lao động.

Lý do đào thoát

Mặc Lâm : Nguyên nhân nào khiến anh chọn Thái Lan làm nơi tỵ nạn và chắc anh cũng biết rằng tình hình hiện nay khá phức tạp vì Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ tại đây gặp rất nhiều khó khăn trong công tác chọn lọc quy chế cho người tỵ nạn?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Việc đầu tiên thì thú thực với anh là khi tôi ra đi như vậy là vì tôi biết chắc rằng tôi sẽ bị bắt lại lần thứ hai, cho nên để tránh chuyện ngồi yên một chỗ để bị bắt 100% thì tôi chọn phương án 50% bị bắt thôi, nên tôi đào thoát ra khỏi Việt Nam. Khi đào thoát ra khỏi Việt Nam như vậy, đầu tiên nơi tôi tới là Campuchia, và sau đó là Thái Lan. Trong hoàn cảnh khi đặt chân lên Thái Lan tôi biết là sẽ có những khó khăn khi tôi ở Thái Lan, nhưng mà tôi cũng hiểu rằng đó là lối thoát duy nhứt khi mình ra khỏi Việt Nam.

Mặc Lâm : Khi bước chân vào đất Thái anh có được sự giúp đỡ nào từ các tổ chức quốc tế hay các Việt kiều đang sinh sống ở Thái hay không, thưa anh ?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Sau khi tôi đến Thái Lan thì vợ chồng ông Đỗ Thành Công có ghé Thái Lan thăm tôi. Trong hoàn cảnh tôi đang sinh sống ở đây thì tương đối là bí mật, tôi ít ra đường hay bên ngoài nên tôi cũng chưa có lên tiếng trên báo đài nào cả, cho nên cái chuyện được những người khác giúp đỡ thì gần như là rất ít.

Mặc Lâm : Xin anh một câu hỏi cuối cùng. Xin anh cho biết là một người hoạt động cho tự do dân chủ cho Việt Nam mục tiêu trước mắt của anh là gì trong khi chờ đợi quyết định của Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp Quốc?

Ông Huỳnh Nguyên Đạo : Về vấn đề này thì đối với tôi là cái quan trọng nhứt là tôi muốn có một điều kiện là được làm việc tốt hơn, được đóng góp nhiều hơn, làm việc một cách có hiệu quả hơn. Còn làm việc ở đâu, như thế nào, thì những chuyện đó nó thuộc về tương lai, mà cái tương lai đó thì mình không nắm chắc nên tôi cũng không thể nói chi tiết được ạ.

Mặc Lâm : Xin cám ơn anh Huỳnh Nguyên Đạo, cũng xin chúc anh gặp nhiều may mắn trong thời gian tới.


Mặc Lâm, biên tập viên RFA


28-10-2011

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/one-dissident-fleed-%20thai-refu-ml-10282011164929.html
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

28 October, 2011

Video: Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội lắp bảng đèn điện tử yêu cầu nhà cầm quyền trả lại Tu Viện

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html

27.10.2011 -- Theo nguồn tin riêng của VRNs, trong một ngày gần đây, nhà cầm quyền Hà Nội sẽ tiến hành thi công “Trạm xử lý nước thải” tại Tu viện Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội hiện nhà cầm quyền đang mượn làm bệnh viện Ðống Ða. Thời gian thi công khoảng từ 23 giờ đêm đến 4giờ sáng ngày hôm sau.

* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.


Toàn thể tu sĩ DCCT Hà Nội và giáo dân Giáo xứ Thái Hà cực lực phản đối hành động đen tối này của nhà cầm quyền Hà Nội và quyết tâm sẽ bảo vệ Tu viện bằng mọi giá.

Tu viện DCCT Hà Nội đã lắp đặt bảng đèn điện tử với nội dung “Yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội trả lại Tu viện đang mượn làm bệnh viện Ðống Ða cho Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội và trả lại Hồ Ba Giang cho Giáo xứ Thái Hà”. Bảng này được đặt ở nơi cao nhất trong khuôn viên Tu viện hiện nay cho mọi người đọc thấy mỗi khi đêm về.

* Ðọc và xem hình tiếp theo tại Website Dòng Chúa Cứu Thế chữ màu xanh nầy: http://www.chuacuuthe.com

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.freevietnews.com/
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

27 October, 2011

Video & Giáo xứ Ngọc Long, GP Vinh và ý đồ của nhà cầm quyền Nghệ An

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Những ngày qua, tại GP Vinh đã và đang có nhiều vụ việc liên quan giữa Giáo hội Công giáo với nhà cầm quyền. Sau những cuộc bắt bớ theo mô hình khủng bố với các giáo dân GP Vinh đã nhận được sự im lặng khó hiểu từ những nơi lẽ ra không thể im lặng, nhà cầm quyền Nghệ An tiếp tục gây hấn với các giáo xứ như Cầu Rầm, Ngọc Long… nhằm thi hành chính sách hạn chế, tiêu diệt tôn giáo.

* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.



Nữ Vương Công Lý đã phản ánh một số vấn đề liên quan đến các Giáo xứ GP Vinh và đang tiếp tục theo dõi những hành động, phản ứng của các bên. Chúng tôi sẽ cung cấp để bạn đọc Nữ Vương Công Lý rõ những gì đang xảy ra tại một Giáo phận mạnh mẽ, đoàn kết và có truyền thống này.

Những khó khăn của các giáo xứ, giáo dân trong những vụ việc thuộc lĩnh vực tôn giáo, các phản ứng và thái độ của các đấng bậc, những người có trách nhiệm ra sao? Những lời nói và việc làm của những nhân vật liên quan như thế nào? Chúng tôi sẽ lần lượt trình bày để độc giả theo dõi và hiệp thông với các nạn nhân nơi này. Nữ Vương Công Lý

Giữa tháng 10-2011, ban tuyên giáo tỉnh Nghệ An mở chiến dịch phát động tấn công vào giáo xứ Ngọc Long. Đây là một tiến trình trong kế hoạch trấn áp tinh thần bất khuất đấu tranh đòi công lý và sự thật của giáo dân Vinh do chính quyền Việt Nam sắp đặt.

Bắt đầu từ mùa hè năm 2011 sau khi hoàn thành sắp đặt nhân sự trong Đảng và các vị trí trong bộ máy chính phủ. Cùng với việc giải quyết những vấn đề quan hệ với Trung Quốc, ngăn chặn lạm phát, suy thoái kinh tế là hai việc sống còn đang gây bức xúc trong toàn dân. Chính quyền Việt Nam luôn có mục tiêu đồng hành mà họ vì sự độc quyền cai trị của mình không bao giờ rời bỏ đó là trấn áp triệt để những thành phần bất đồng ý kiến, những tổ chức tiềm ẩn sự đối kháng về tư tưởng….

Như chúng ta đã thấy, đối với quan hệ Trung Quốc, chính quyền Việt Nam đã hoàn toàn cúi đầu vâng phục thiên triều. mang tài nguyên, chủ quyền ra đánh đổi lấy sự bình yên cho vị trí độc tài cai trị của mình. Về giải quyết kinh tế đối nội, sự tham nhũng, quan liêu và quản lý bất tài, tư lợi cá nhân đã hoàn toàn giết chết nền kinh tế Việt Nam. Lạm phát liên tục tăng cao, các doanh nghiệp theo nhau phá sản, tạo nên một cơn sóng đổ nợ khủng khiếp khắp đất nước. Giá vàng tăng vọt, giá đất đai, chứng khoán sụt thê thảm báo hiệu rõ cho thấy nền kinh tế đất nước do chính quyền định hướng đang đi vào đúng quỹ đạo tự nhiên , đó là bất tài, thiếu đạo đức ắt phải đổ vỡ.

Trong bối cảnh như thế, những kẻ độc tài và bất tài thường chọn một con đường khác để che lấp những yếu kém của mình, đồng thời cũng thị uy sức mạnh đó là tìm những đối tượng để trấn áp. Nhằm qua sự trấn áp này để đe dọa những chỉ trích về kinh tế, chủ quyền và nghi ngờ khả năng lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Thực chất câu chuyện ở giáo xứ Ngọc Long – Xã Công Thành – Huyện Yên Thành- Tỉnh Nghê An không có gì là ghê gớm. Chỉ là vài trăm mét vuông đất ruộng ở một vùng sâu của làng quê được người dân hiến cho nhà thờ làm sân bóng cho Giáo xứ, giáo dân sinh hoạt tăng cường thể chất, tăng cường sự đoàn kết và giảm đi các tệ nạn xã hội đang có nguy cơ ăn sâu và bám rễ hầu hết mọi ngóc ngách xã hội từ thành thị tới thôn quê, miền núi. Việc hiến đất hoàn toàn phù hợp với pháp luật cho phép và Giáo xứ đã cùng nhau bỏ tiền để cải tạo, xây dựng hàng rào, nhà thay quần áo, vệ sinh và nghỉ ngơi cho vận động viên.

So với những mét vuông đất vàng, khu đô thị mà các quan chức chính quyền tham nhũng trên khắp đất nước này, thì miếng đất ruộng quê ở giáo xứ Ngọc Long chỉ như con muỗi đâu trên lưng con voi. Ngay trên tỉnh Nghệ An bao la rộng lớn hàng trăm ngàn doanh nghiệp lớn nhỏ câu kết với chính quyền để chiếm dụng hàng ngàn hec ta như tằm ăn dâu thì miếng đất nhỏ làm sân bóng ở vùng quê hẻo lánh có ý nghĩa gì.

Thời gian qua, ở Nghệ An, những việc cán bộ lấn chiếm đất công, bán chác chia nhau đất đai công thổ là chuyện thường ngày… ở mọi nơi. Thế nhưng, nhà cầm quyền đã dung túng và không có biện pháp hữu hiệu. Thế nhưng, nhà cầm quyền Nghệ An đã tập trung nhân tài, vật lực và hệ thống truyền thông để nhằm dập tắt những việc làm tốt đẹp của giáo dân tại Ngọc Long không phải là không có chủ đích.

Câu chuyện không nằm ở cái sân bóng nhỏ đó. Câu chuyện nằm trong cốt lõi sâu thẳm của bản chất chính quyền Cộng Sản Việt Nam, đó là sự triệt thoái ảnh hưởng của Thiên Chúa Giáo ở Việt Nam, một mục tiêu mà từ khi dành quyền cai trị đất nước những người CS chưa bao giờ từ bỏ. Ngày nay khi mà đàn anh Trung Cộng đã xiết chặt được giáo hội Trung Quốc thì hơn bao giờ hết CS Việt Nam càng muốn làm gấp để thể hiện sự trung thành nhất quán và sát cánh bên đàn anh của mình với thế giới tự do. Và hơn nữa đàn áp tôn giáo được coi là chính sách hàng đầu trong sách lược cai trị của những thể chế độc tài từ xưa đến nay, và cộng sản Việt Nam dù mỹ miều che đậy thế nào cũng không xa rời chính sách đó.

Có lẽ CSVN cho rằng đây là thời điểm thích hợp để mở cuộc tấn công vào công giáo Việt Nam sau hàng loạt hành động gây hấn thăm dò thành công. Điển hình là việc bắt giữ các thanh niên Công Giáo, cấm đoán các linh mục xuất cảnh, ép không được tổ chức, hoạt động đồng hành với dân tộc như hội thảo về quyền con người, tự do báo chí, hội thảo về biển Đông. Bước tiếp theo là những hành động trực tiếp là cướp đất đai nhà thờ, tiến tới đàn áp bạo lực với người Công Giáo Việt Nam, sau cùng là đưa giáo hội Công Giáo Việt Nam vào khuôn khổ như giáo hội Trung Quốc.

Việc cướp đất là việc phải làm trong chuỗi kế hoạch thôn tính Giáo Hội, từ việc cướp đất thành công sẽ là thuận lợi để chỉ một vài bước sau là thôn tính và khống chế được giáo hội Công Giáo Việt Nam. Bởi vậy miếng đất ở giáo xứ Ngọc Long bỗng trở thành tiêu điểm của chính quyền tình Nghệ An nói riêng và chính quyền CSVN nói chung. Trấn áp được giáo xứ Ngọc Long thành công, chắc chắn chính quyền Nghệ An sẽ có đà thuận lợi để thôn tính nốt miếng đất vàng ở thành phố Vinh của người Công Giáo, đó là mảnh đất của giáo hạt Cầu Rầm.

Trở lại miếng đất ở giáo xứ Ngọc Long, giờ thì chính quyền đã hoàn tác bác bỏ những bằng chứng có tình, có lý mà giáo xứ Ngọc Long đưa ra. Tuy rằng hội đồng giáo xứ đã nhiều lần đưa đơn kiến nghị một cách đúng pháp luật, đúng trình tự. Nhưng đôỉ lại chỉ là thái độ thù địch cố hữu của chính quyền Nghệ An. Điều đó thật dễ hiểu vì như các phân tích cho thấy việc ở đây không phải là giá trị miếng đất, mà nó là bàn cờ để chính quyền Nghệ An thực hiện âm mưu theo chính sách của CSVN, đó là tạo mọi lý do để có được cuộc trấn áp gây tiếng vang, gây nỗi khiếp sợ cho người Công Giáo Việt Nam, qua đó áp lực lên các hàng giáo sĩ buộc họ phải nhụt chí đấu tranh cho sự thật, công lý mà quay về thỏa hiệp, nương náu vào chính quyền.
Trên những âm mưu tàn độc ấy, chính quyền Nghệ An đã họp báo chỉ thị cho các báo chí trên tỉnh đánh phá đọn đường dư luận.

Với sức mạnh nắm trong tay về tài chính, vũ khí và các đao phủ, lính đánh thuê, chính quyền Nghệ An chắc hẳn đang nghĩ mình đủ sức kiếm công đầu trong trận tiên phong tấn công vào giáo phận Vinh. Một giáo phận có truyền thống lâu đời. Cùng với đài báo của tỉnh tuyên truyền sặc mùi đấu tố, đe dọa, chết chóc là những chiếc xe gắn loa chạy quanh các làng xã huyện Yên Thành ra rả nhưng lời gây hấn. Hình ảnh ấy tạo sự hoang mang cho dân chúng huyện Yên Thành như sắp có một cuộc chiến tranh đổ máu xẩy ra, nhân dân trong vùng sống trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu không biết rằng mình đang sống ở thời kỳ nào mà bất an đến vậy.

Tưởng chừng cuộc dạo đầu bằng thông tin trên mọi phương tiện truyền thông đã đạt được thắng lợi, chính quyền Nghệ An đã ngạo mạn đưa ra văn bản đe dọa sẽ cưỡng chế phá bỏ sân bóng vào ngày 30 – 10 -2011. Tất nhiên sự tuyên truyền trên mặt báo chí truyền hình của chính quyền Nghệ An có tác động tới những người hay đọc, những người không có máu thịt, tâm huyết với giáo xứ Ngọc Long, nhưng nếu chỉ dựa trên những điều này để căn cứ việc tiếp theo là dùng vũ lực, thì chính quyền Nghệ An thật ấu trí và quan liêu. Bởi nhưng giáo dân ở vùng quê này không mấy tin vào những gì chính quyền rêu rao. Mà một khi họ không tin , phía chính quyền ỷ vào vũ lực để giải quyết vấn đề, chắc hẳn những điều xảy ra là rất khó lường.

Sự mâu thuẫn âm ỉ giữa chính quyền và người Công Giáo Vinh đã có từ lâu, mọi nguyên nhân khơi mào đều từ phía chính quyền mỗi khi họ thấy cần phải gây hấn để phục vụ những mục đích chính trị. Vụ việc Tam Tòa xảy ra ở cuối giáo phận Vinh, sự hiệp thông của toàn giáo phận bởi khoảng cách địa lý có nhiều hạn chế. Nhưng vị trí giáo xứ Ngọc Long nằm giữa trung tâm của giáo phận Vinh. Những biến cố xảy ra ở nơi đây chắc chắn sẽ khó lường nếu ai đã chứng kiến ngọn lửa hừng hực của người Công Giáo hồi tháng 8-2009 khi biến cố Tam Tòa xảy ra.

Xã hội Ai Cập thay đổi khi một người thanh niên bán rong chết bên hè đường. Xã hội Việt Nam có những tư duy không giống như xã hội Ai Cập, nhưng đã là con người thì trước sau cũng có những điểm giống nhau. Một người chết chưa đủ cho Việt Nam giống như Ai Cập, nhưng ai dám khẳng định vài chục, vài trăm người Công Giáo bỏ mạng trên thánh địa của mình, trong giáo phận có đến hàng trăm ngàn giáo dân sẽ không có điều gì xảy ra hoặc không giống các nước khác. Nhất là thời đại thông tin dễ dàng lan rộng như ngày nay,khi mà chỉ một tích tắc khắp nơi đều chứng kiến cảnh máu đổ, bạo lực, dối trá, âm mưu đang diễn ra trực tiếp.

Chính quyền tỉnh Nghệ An nên thức tỉnh, đừng nên mạo hiểm làm tiên phong đao phủ cho một thể chế bất tài, đang mất lòng dân, đang sắp đổ vỡ vì nền kinh tế suy thoái, tài nguyên cạn kiệt, lòng người oán thán.

Hơn ai hết, nhân dân tỉnh Nghệ An bất kể lương, giáo hay thành phần khác cần phải lên án hành động tuyên truyền , phát động gây hấn bạo lực của chính quyền địa phương. Không khoanh tay đánh mất sự yên bình của địa phương mình để phục vụ mục đính chính trị của chính quyền CSVN. Các quan chức, nhân sĩ trong tỉnh cần phải tỉnh táo để đặt câu hỏi rằng tại sao hàng ngàn héc ta đất trên tỉnh vào tay con cháu lãnh đạo, các tập đoàn một cách êm ấm mà vài sào đất ruộng ở giáo xứ Ngọc Long được chính quyền hừng hực mùi chiến tranh đến thế. Trả lời được câu hỏi thực tế này, sẽ thấy không thể chấp nhận cho CSVN lấy địa phương của mình ra làm bàn cờ để phục vụ mưu đồ chính trị thâm hiểm.

Mong các giáo xứ trong cộng đồng Giáo Hội Việt Nam vững tâm hiệp thông đối mặt với sự bách hại của chính quyền với giáo xứ Ngọc Long. Những tổ chức, cá nhân tiên bộ có lương tri với sự ổn định xã hội, với công lý, hòa bình vì một đất nước Việt Nam công bằng, dân chủ hãy quan tâm đến những tiềm ẩn bất trắc ở giáo xứ nhỏ bé này.

Công Thành

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.nuvuongcongly.net/
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

Video & Cái chết Gaddafi cảnh tỉnh những kẻ độc tài

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Lãnh đạo tạm thời của Libya Mustafa Abdel Jalil (Hình bên tay phải) gặp Bộ trưởng ngoại giao Ba Lan Radoslaw Sikorski tại Benghazi vào ngày 24 tháng 10 năm 2011, một ngày sau khi lãnh đạo mới tuyên bố đất nước Lybia "giải phóng".

* Sau 15 giây nếu như quý vị vẫn không thấy Video, hay chưa nghe Audio thì xin các bạn hãy nhấn F5 (Chữ F5 nằm trên đầu của bàn phím, hoặc nhấn Refresh ở trên màn ảnh Computer.


Hôm thứ Năm tuần rồi, nhà độc tài Moammar Gaddafi đã tử thương sau 42 năm cai trị độc đoán tại xứ Libya khá phong phú dầu hỏa ở Bắc Phi.

Lịch sử sang trang

Phản ứng trước tin này, blogger Song Hà bày tỏ tâm trạng rằng:

Bỗng nghe tin sét đánh ngang
Ga-fi đang sống, chuyển sang từ trần.


Còn blogger Trần Mạnh Hảo cũng xúc cảnh thành mấy vần thơ qua bài “Gaddafi - Giờ của độc tài đã điểm”:

Lịch sử sẽ móc hết bọn độc tài lên từ miệng cống
Chủ nghĩa bạo tàn cùng số phận Gaddafi
Khi người dân dám hi sinh vì tự do hằng sống
Bão nhân quyền… cuốn cả lục địa trôi theo…


Theo tác giả Việt Hoàng qua bài “Cái chết của một nhà độc tài” được nhiều trang nhật ký trên mạng phổ biến, thì tuy cái chết của ông Gaddafi vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng có lẽ nó mang lại nhiều điều hay hơn là điều dở, vì diễn tiến đó kết thúc một trang sử buồn và kinh hoàng đối với người dân Libya, đồng thời mở ra một kỷ nguyên mới hứa hẹn mang lại một thể chế tự do, dân chủ cho một dân tộc vốn đang ăn mừng trước triển vọng ấy. Tác giả cho biết tiếp:

"Mùa xuân Ả Rập vẫn đang còn tiếp diễn ở Yemen và Sirya, hy vọng những gì xảy ra ở Libya sẽ là bài học cảnh tỉnh những kẻ độc tài như Bashar al-Assad hay Ali Abdullah Saleh và những kẻ độc tài khác trên thế giới. Bài học dành cho những kẻ độc tài đó là: Hãy biết lắng nghe nguyện vọng của người dân. Hãy biết thay đổi trước khi quá trễ. "

Blogger Bùi Tín nhân dịp này cũng không quên mô tả tình cảnh bi đát của “người hùng một thời Gaddafi”, đã phải bỏ cả thủ đô Tripoli, Quảng Trường Xanh lịch sử, bỏ lâu đài cung điện, cho vợ, con gái chạy trốn trước để ông ta cùng mấy người con trai và thuộc hạ thân tín lẩn trốn ở “ngõ cụt” Sirte – sinh quán của ông ta, để rồi chết thảm và chết nhục sau khi bị quân nổi dậy kéo ra từ một ống cống, giưã lúc “con chó điên bên bờ Địa Trung Hải” Gaddafi bị Toà án Hình sự Quốc tế ở La Haye phát lệnh truy tố, truy nã, bị Cảnh sát Quốc tế Interopol truy nã về tội diệt chủng. Nhưng, theo blogger Bùi Tín, lại có một tiếng nói “hùng hồn” bênh vực cho Gaddafi:

"Đó là một nhà báo khá nổi ở Hà Nội - Việt Nam, tên là Nguyễn Như Phong hiện là tổng biên tập của tờ báo Năng Lượng Mới, cơ quan ngôn luận của Tổng công ty dầu khí Việt Nam, một tập đoàn kinh tế quốc doanh vào loại lớn nhất. Cũng cần nói nhà báo Nguyễn Như Phong vốn là đại tá công an, từng là phó tổng biên tập báo An ninh thế giới, cơ quan ngôn luận của bộ Công an, thôi việc của ngành này từ gần mười năm nay...

Trên tờ báo mạng Năng Lượng Mới, vừa có bài viết công phu, phải nói là tâm huyết, có đầu đề “Sự thật về Libya và Gadhafi”. Bài báo bác bỏ những ai đã chụp mũ và vu cáo ông Gadhafi là một nhà độc tài quân sự, trong khi sự thật ông ta là một nhà dân chủ, lại là một nhà dân chủ chân chính và sáng tạo, thực hiện “một nền dân chủ cao, một nền dân chủ trực tiếp, dân chủ của nhân dân”,...một nhà nước phúc lợi, một nhà nước không quan liêu...Bài báo cho rằng Libya đã đi đầu xây dựng một nhà nước mới, với những chính sách tiến bộ mà nhân dân các nước khác trên thế giới nên mơ ước...

Vẫn chưa hết, bài báo của người coi Gadhafi là thần tượng còn lên án các nước liên minh ủng hộ mạnh mẽ cuộc nổi dậy của nhân dân Libya như Pháp, Anh, Ý, Hoa Kỳ…là những tên đế quốc phản bạn, “mưu đồ ăn cướp nguồn dầu mỏ, vàng và tiền bạc của nhân dân Lybia, lại còn truy sát nhà lãnh đạo quý yêu Gadhafi của họ”.

Thần tượng của ai?

Blogger Bùi Tín lưu ý rằng báo mạng Năng Lượng Mới thuộc “lề phải” của đảng và nhà nước đã tôn vinh Gaddafi lên chót vót như vậy trong khi không có một tờ báo chính thức nào phê phán hay phủ định những ý kiến ấy của quan chức Nguyễn Như Phong. Nên blogger Bùi Tín nêu lên nghi vấn rằng “Phải chăng đó là một thông điệp an ủi và tiếp sức hiếm hoi, quý giá của nhóm lãnh đạo độc đảng Hà Nội muốn nhắn gửỉ ông bạn vàng - đồng chí Moammar Gadhafi của họ ?”

Có lẽ quá bức xúc trước cảnh nhiễu nhương đó mà blogger Song Hà tưởng tượng “Điếu văn trong lễ tang đồng chí Gaddafi do Tổng biên tập Nguyễn Như Phong đọc trước lễ truy điệu”, với những đoạn như sau:

"Hơn 42 năm qua, từ buổi cướp được chính quyền cho đến phút cuối cùng, Muammar-Gaddafi đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp xây dựng chế độ độc tài ở Libya và trên thế giới. Người đã trải qua một cuộc đời gây oan nghiệt, gây gian khổ hy sinh vô cùng lố bịch và phong phú...Và Người đã hy sinh anh dũng dưới ống cống...Gaddafi là người sáng lập, lãnh đạo và rèn luyện chế độ cộng sản độc tài, là người xây dựng chế độ độc tài mang tên nước Libya Nhân dân Xã hội chủ nghĩa Ả Rập Jamahiriya, là người cha thân yêu của lực lượng vũ trang cận vệ bảo vệ gia đình Gaddafi.

Người là linh hồn, là ngọn cờ chói lọi, lãnh đạo toàn Đảng, toàn dân, toàn quân Libya đoàn kết một lòng, chiến đấu hung hãn, viết nên những trang sử ô nhục nhất của Tổ quốc Libya...Lúc còn sống, Người dành tất cả lòng hiền từ ấm áp cho đám vệ sĩ trinh nữ và đám tay sai, công an, cảnh sát, những kẻ đánh thuê, quan chức... nịnh hót. Khi mất đi, Người còn “để lại muôn vàn tai họa cho toàn dân, toàn đất nước, giết toàn thể tù binh, mang đi tiền của, bạc vàng”.

Gaddafi – “vua của các vì vua” như một số lãnh tụ Phi Châu tán dương hồi năm 2008 đã phải “kêu gọi người dân Libya, tất cả thanh niên nam nữ, xuống phố và quảng trường” để ủng hộ ông ta sau khi quyền lực bị lung lay, đồng thời ra lệnh bắn thẳng vào đoàn người biểu tình, gây tử vong hàng ngàn người. Blogger Song Hà chua chát:

"Cả cuộc đời vĩ đại của Gaddafi là tấm gương mãi mãi sáng ngời chí khí bảo thủ hám lợi kiên cường, tinh thần độc tài độc đoán, coi nhân dân là cỏ rác, đạo đức suy đồi, tác phong kệch cỡm và xa hoa. Gaddafi dạy chúng ta bài học phải tuyên truyền là Đảng ta trong sạch, phải mị dân rằng Đảng là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân...Gaddafi đã toi đời! Nhưng Người để lại cho chúng ta một di sản vô cùng quý báu. Đó là thời đại Gaddafi, thời đại bi thảm nhất trong lịch sử đau thương của dân tộc Libya...

Vĩnh biệt chúng ta, Gaddafi có để lại cho Đảng ta, cho toàn thể đồng bào một bản Di chúc lịch sử: “Đừng bắn”. Đó là những lời căn dặn cuối cùng của Người, là những tình cảm và niềm tin của Người đối với chúng ta ngày nay và các thế hệ mai sau."

Sau khi nghe “bọn phản nghịch” nó truy Gaddafi đến “tận ổ” ở quê nhà, khiến ông phải chui xuống cống trốn nhưng vẫn không thoát nạn, thì cái chết nhục và tức tưởi đó làm “mủi lòng” blogger Nguyễn Đình Đông đến độ tác giả liên tưởng đến quê hương VN và nêu lên câu hỏi rằng “ Khi nào thì VN sẽ là Libya thứ hai?”.

Bài học cho VN

Sau khi bày tỏ thương, hận rồi cảm ơn Gaddafi, tác giả “thú nhận” từng “thần tượng” “người hùng” Bắc Phi của thế kỷ 20 này khi ở tuổi 27 đã bắt đầu một sự nghiệp “oanh liệt” sau khi thành công trong cuộc đảo chánh không đổ máu và rồi cai trị bằng bàn tay sắt, “ từng hiên ngang thách thức cả thế giới phương Tây hùng mạnh, từng có trong tay quyền lực tuyệt đối, tài sản nhiều nhiều tỉ đô la, và thật ngưỡng mộ, có cả một đội nữ vệ sĩ đa quốc gia 40 cô gái còn trinh, xinh đẹp, giỏi võ giỏi bắn súng và chắc là sẽ giỏi nhiều thứ khác...”. Tác giả mô tả:

"Vào những năm cuối thế kỷ trước, chúng tôi được nghe báo chí nước tôi kể về ông chẳng khác gì một anh hùng. Thậm chí ông được so sánh với rất nhiều anh hùng khác... Không rõ ông có coi nước tôi như một người bạn thật không, chứ người bên nước tôi ngưỡng mộ ông, tự hào về ông và luôn “kéo” ông về phía mình. Tôi nghi là ông không định đi theo con đường Mác-Lê Nin như mấy cụ nhà tôi, ông theo thánh Ala, đấng tối cao của mình. Nhưng khi ông đưa ra cái “Chủ nghĩa xã hội hồi giáo” thì khá nhiều anh em của cụ bên tôi nể ông và quý ông lắm.

Tất cả những gì ông làm họ đều ca ngợi hết lời, ông tài trợ khủng bố thì họ gọi ông đang “ủng hộ phong trào du kích cánh tả”, ông đặt bom máy bay chở khách họ thầm thì “Gaddafi đang tấn công chủ nghĩa tư bản”. Nói chung, ông luôn làm việc tốt cả, riêng chuyện lối sống, đời tư của ông thì họ làm lơ hoặc nói chiếu lệ, hoặc họ bảo đó là phong tục nhà ông, hoặc họ bảo “bọn phản động bôi nhọ” ông."

Tác giả nhân tiện lưu ý rằng “phàm bất cứ cái gì mới rồi cũng sẽ cũ, sẽ hỏng”. Đại tá Gaddafi oanh liệt ngay từ năm 27 tuổi đã “hỏng dần, hư dần” theo thời gian tham quyền cố vị - tới tận màn chót – khiến kẻ từng một thời oanh liệt ấy bị kéo lê xác không đủ y phục che thân trên đường phố như một con vật. Tác giả “Khi nào thì VN sẽ là Libya thứ hai” cho rằng tình cảnh ấy “đáng buồn lắm chứ”:

"Tôi còn buồn hơn, và cũng có hận ông nữa, vì đã có thời người của chúng tôi hay lấy ông ra học tập, nhất là chuyện ngồi lâu. Tất nhiên, chuyện ngồi lâu trên thế giới chẳng riêng gì ông, ngay cả ông Putin, một ngôi sao nước Nga cũng đang định “ngồi lâu”, khiến cho các quan chức nước tôi được dịp“đấy, nhìn Putin kìa!”. Nhưng tôi giận ông là vì chuyện khác.

Ông là người sống lâu, ông thừa biết kết cục nào dành cho mình nhưng ông không muốn ra đi êm thấm, sợ bị cười, bị nhục. Vâng, ông cứ việc. Thế nhưng tại sao trong lúc gần chết rồi, ông lại muốn lôi chúng tôi vào chuyện của ông? Chúng tôi đã khốn khổ khốn nạn với những “người bạn cùng chiến hào” của ông rồi. Vậy mà hồi tháng Ba, ông còn tuyên bố: Libya sẽ là một Việt Nam thứ hai ! Thế thì chết chúng tôi rồi còn gì ?

Ông hô lên như thế, bên chúng tôi người ta đáp lễ, lên tiếng ca ngợi ông, bênh vực ông, ví dụ tờ báo dầu mỡ của ông Nguyễn Như Phong. Hôm nay, Báo Đất Việt vẫn : ‘Gaddafi anh hùng đến lúc chết’! Thậm chí có cái comment kia hồi tháng 8 : Tinh thần Gaddafi bất diệt! Vậy thì, cũng cám ơn ông, cái chết của ông làm nhiều kẻ ngu muội bên chúng tôi, và cả tôi, tỉnh ngộ. Giờ thì, học tập cách nói của ông, bên tôi người ta hỏi nhau: Khi nào thì Việt Nam sẽ là Libya thứ hai?"

Blogger Huỳnh Ngọc Chênh lên tiếng chia tay với bạn mạng bằng bài blog cảm động tựa đề “Lời cuối chân thành” cũng không quên lưu ý rằng “Bài học Gaddafi cho thấy, thế giới ở thời đại liên lập không để anh được tự do bắt bớ, đàn áp và bắn giết nhân dân tùy thích. Dân tộc nào bị áp bức quá rồi đến lúc cũng phải vùng dậy. 70 năm như Liên Xô, 50 năm như Đông Âu hay 42 năm như Gaddafi rồi cũng sụp đổ. Chính vì vậy mà tôi hy vọng rằng giấc mơ của tôi không mãi mãi chỉ là giấc mơ”.

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/gfi-dead-when-will-vn-be-next-tq-10252011174916.html
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

26 October, 2011

Khi nào thì Việt Nam sẽ là Libya thứ hai?

Telecommunication * Quý Vị hãy nhấn vô Link chữ màu xanh dưới đây sẽ dễ dàng nghe Paltalk Online - Vượt Tường Lửa & Nghe Radio trên Internet ▼
http://conghoaxahoichunghiavietnam.blogspot.com/2011/08/nghe-paltalk-online-vuot-tuong-lua-nghe.html
Người ta thường nói: “Chó chết hết chuyện!”. Nhưng, sau khi bị móc ra từ một miệng cống và bị bắn chết như một con chó, và bị lôi xác trên đường phố, cái chết của tên bạo chúa Muammar Gadhafi lại gây nhiều tranh luận. Và, cuối cùng, theo thông báo của Chính phủ Chuyển tiếp Lâm thời (NTC), thi thể của tên bạo chúa đã được chôn ở một nơi bí mật ở sa mạc.

Đúng là “cà cuống chết đến đít còn cay”, trong “di chúc” để lại trước khi bị bắn chết, Gadhafi vẫn còn “lên gân” kêu gọi những người ủng hộ ông ta “hãy tiếp tục đấu tarnh, chống lại bất kỳ kẻ thù xâm lược nước ngoài nào tới Libya, từ hôm nay, vào ngày mai và cho tới mai sau nữa!”.

Đúng là miệng lưỡi của những tên độc tài cũng không khác gì miệng luỡi của những tên cộng sản. Hẳn mọi người còn nhớ, khi lực lượng nổi dậy để lật đổ tên bạo chúa Gadhafi vào tháng 2 năm 2011 thì, vào tháng 2-2011, tên bạo chúa này tuyên bố “Libya sẽ là một Việt Nam thứ hai!” (Muammar Gadhafi has promised “another Vietnam” if foreigne powers answer a plea by Libyan dissents military intervention).

Nay, hồi chuông báo tử đã vang lên cho Gadhafi – kẻ đã từng tuyên bố “Libya sẽ là một Việt Nam thứ hai”.

Question Marks Pictures, Images and Photos Vậy khi nào thì Việt Nam sẽ là Libya thứ hai?Question Marks Pictures, Images and Photos

Trước khi bàn đến chuyện khi nào thì VN sẽ là Libya thứ hai, chúng tôi xin mời độc giả cùng chúng tôi tìm lại cội nguồn vì sao ông Hồ Chí Minh và những người thừa kế của ông ta đã liên tục lừa bịp, lợi dụng những người trí thức VN để ngồi trên đầu trên cổ người dân Việt Nam từ năm 1954 đến nay, qua lời kể của một người trong cuộc là cố nhà văn Xuân Vũ, như sau:

“… Năm 61, 62 chi đó, tôi có gặp 4 nhân sĩ trí thức ở miền Nam ra miền Bắc. Trong các vị, có một tên là Tôn Thất Dương Kỵ thì phải. “Họ không chịu nổi chế độ độc tài” Ngô Đình Diệm, nên xin ra sống ở xứ Bắc Kỳ Xã Hội chủ nghĩa thiên đàng. Và đã được chính phủ Sàigòn cho phép.

Gặp các cụ đi lóm thóm ở phố Tràng Tiền, nom nom ngó ngó và ở các tủ kiếng mậu dịch Bách Hóa Tổng Hợp chưng toàn là “hàng mẫu, không bán” gồm có rượu Tây, vải ta, nồi soong chảo bằng gang của Hợp Tác Xã sản xuất) những tám váng sặc sỡ của người Thượng (tất cả đều là hàng để xem chơi chớ không bán!). Không hiểu các vị có định mua món gì không? Nếu muốn mua chắc không dễ như ở Sàigòn. Tôi tự nhủ thầm: Tôi muốn trốn về Sàigòn mà không trốn được, các cụ ở trong đó lại chui ra đây! Rõ thật tréo cẳng ngổng quá trời! Sau này không rõ các cụ được ưu đãi đến mức nào mà không thấy nói tới nữa.

Ai cũng biết ở miền Bắc có 2 nhà trí thức lớn nhất dân tộc Việt Nam: Đó là cụ Nguyễn Mạnh Tường và cụ Trần Đức Thảo. Cụ Nguyễn đã được phép sang Paris chơi vài tháng đâu hồi 92 thì phải. Về Hà Nội cụ viết cuốn “Kẻ bị khai trừ”. Người ta hỏi, cụ không sợ tù à? Cụ bảo tôi 82 tuổi rồi còn sợ gì?

Cụ Trần cũng được Hà Nội cho sang Paris công tác (gì đó không hiểu – vận động trí thức Pháp và trí thức ta chăng?) Ở đây cụ đã nói chuyện trước nhiều loại thính giả. Trong một cuộc nói chuyện cụ bảo “Chính Mác sai!” Người ta hỏi tại sao? Cụ bảo: Mác lấy các điểm trong duy tâm luận của Hégel (không phải Angels) làm ra duy vật biện chứng. Duy tâm áp dụng trên trời có sai cũng không hại ai, còn duy vật đem ra áp dụng trên mặt đất sẽ làm chết người. (Mà chết người thật! Chết hàng trăm triệu người chớ không ít.) Chỉ vài hôm sau cụ qua đời.

Ai cũng biết Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm gồm toàn những văn nghệ sĩ ưu tú của dân tộc đi kháng chiến 9 năm trở về Hà Nội, hãy còn chân ước chân ráo đã quay ra chống Đảng quyết liệt: Hoàng Cầm, Văn Cao, Phùng Quán, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Lê Đạt. Phần lớn là đảng viên. Thế có lạ không?

Tại sao họ không yêu Đảng của họ nữa? Hỏi tức trả lời vậy.

Nhạc sĩ Văn Cao vừa mới qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông nói: “Bây giờ tôi không còn sợ nữa. Tôi cứ nói… “Tố Hữu đã ‘phạt’ tôi 30 năm không sáng tác gì được!” Đau đớn cho ông là năm 1994, trong một buổi lễ phát phần thưởng về Âm Nhạc, ông được xếp hạng 13 (gần hạng bét) đáng lẽ phải hạng nhất, không có hạng 2 đến hạng 10.

Trên đây tôi vừa liệt kê một vài trường hợp trí thức văn nghệ sĩ Xã Hội Chủ Nghĩa chống Đảng, thà chịu khổ nhục nhận “hình phạt đày ải” của Đảng Cộng Sản, chớ không thay đổi thái độ với nó kể từ họ bắt đầu “ghét” Đảng. Nhìn kỹ lại không thấy ai nói “ghét” thành “yêu” đối với Cộng Sản bao giờ. Những người trước kia yêu, nay cũng ghét Đảng.

Khi đọc cái bài tường thuật của cụ Trần Đức Thảo ở Paris, tôi mới thấy não lòng. Một triết gia độc nhất Việt Nam được người ngoại quốc kính nể trên thế giới lại không được dùng đúng chỗ ở chính trên quê hương mình.. Phải biết rằng chính cụ cũng đã mê Mác Xít khi còn ở Paris cho nên cụ đã xin về Việt Nam để phục vụ đất nước trong công cuộc kháng Pháp, xây dựng thiên đàng. Về đến nơi thì than ôi! Thiên đàng đâu không thấy chỉ thấy tang thương địa ngục. Nhiều người đứng ở ngoài Chủ Nghĩa Xã Hội cứ tưởng nó là thiên đàng. Nhưng khi nhảy vào sống với nó rồi mới biết mặt mũi nó mồm ngang miệng dọc ra sao. Chừng đó muốn thối lui cũng không đuợc. Phải ghê gớm lắm mới dứt nổi “đường tơ”. Nếu Mác bảo tôn giáo là thuốc phiện mê hoặc con người thì Mác Xít chính là thuốc độc giết chết con người. Và tác hại vô cùng cho dân tộc nào cưu mang nó Picasso về già mới trả thẻ đảng. Howard Fast cũng xin ra Đảng lúc gần đất xa trời. Phải khó khăn lắm mới nhận ra bộ mặt thật của nó. Chẳng thế mà dân Liên Xơ bị bịp trên 70 năm!

Tôi cũng đã sống 10 năm trên miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa. Tôi không có lý luận như cụ Trần, nhưng bằng cảm tính nảy ra trong sinh hoạt hàng ngày, trước tiên tôi thấy Chủ Nghĩa Mác kỳ cục. Nếu biết trước nó như thế này thì không ai đi đánh Tây làm gì. Bởi vì như Nguyễn Chí Thiện đã nói:

“So với Đảng thì móng vuốt thực dân êm dịu gấp 10 lần”.

Nhưng đã lỡ nhúng chàm rồi, có nhiều người đành cam chịu, không nói ra, để cho những người hậu tiến mắc lầm như mình. Dại rồi nên ngừa cho người khác đừng dại như mình…

… Người Cộng Sản hễ nói là nói láo. Nhưng trước đây vẫn có nhiều người tin. Tin rằng chính sách hợp tác xã, tổ chức quốc doanh… đều tuyệt vời. Nay thì dân chúng đã thấy ở giữa miền Bắc và miền Nam ai hơn ai, giữa Liên Xô và Hoa Kỳ ai đi trước ai (những 50 năm).

Tất cả nhân loại đều đã bừng mắt trước một sự thực vô cùng rõ rệt: chủ nghĩa Cộng Sản chỉ là một sự ngu xuẩn và chính những kẻ theo đuổi nó gần 1 thế kỷ nay cũng không hiểu nó là cái gì.

“Tiếng chuông báo chết cho ai” đã đổ ở Liên Xô, ở Đông Âu bằng những triệu chứng xáo trộn và bằng sự nổi dậy của dân chúng bị bịp. Nó cũng đã báo chết cho Trung Cộng bằng Thiên An Môn. Việt Cộng đang lo sợ tiếng chuông ấy vang lên ở Ba Đình nơi tên bịp lớn nhất lịch sử đang nằm rã rục.”

*

Xin thưa đây là “Vài cảm nghĩ về quyển tiểu luận “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” của bà Nguyễn Việt Nữ của (cố) nhà văn Xuân Vũ vào năm 1995.

Phần trình bày rất thấu lý, đạt tình của cố nhà văn Xuân Vũ, tác giả những truyện ngắn, truyện dài “Chuyện Bò Đái”, “Đường Đi Không Đến”, “Xương Trắng Trường Sơn”, “Đồng Bằng Gai Góc”… là đưa ra mặt thật và móc moi ra cả tim, gan, phèo, phổi của cái gọi là “thiên đàng” Chủ Nghĩa Xã Hội miền Bắc với hình ảnh mở đầu là “4 vị nhân sĩ trí thức miền Nam đi lóm thóm ở phố Tràng Tiền” trong đó có một vị “đi chàng hảng” được nêu danh là Tôn Thất Dương Kỵ. Xuân Vũ tên thật là Bùi Quang Triết, là một nhà văn tập kết ngay sau khi hiệp định đình chiến 1954 được ký kết.

“Tôi tự nhủ thầm: Tôi muốn trốn về Sàigòn mà không trốn được, các cụ trong đó lại chui ra đây! Rõ thật là tréo cảng ngổng quá trời!”

Cái giọng văn chơn chất của người miền Nam đã cực tả cái cảnh:

“Thiên đường xã nghĩa cong cong

Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào!”

Sau hiệp định Paris năm 1972, nghe nói cũng có những kẻ “Đông gia thực phạn, Tây gia miên” (tạm dịch “Ăn cơm ở nhà bên Đông mà lại ngủ ở nhà bên Tây”) như luật sư Nguyễn Long, sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm… cũng được trao trả về “thiên đường xã hội chủ nghĩa” của họ.

Chuyện gần đây các ông “người đuôi chó” như Lê Xuân Khoa, Vũ Quốc Thúc, Nguyễn Hữu Liêm, Nguyễn Cao Kỳ, Trần Thiện Khiêm v.v… theo tôi, không có gì đáng trách; bởi vì họ “chưa biết… mặt thật của thiên đường xã hội chủ nghĩa” cũng như họ chưa phải gánh chịu những đau thương, nhục nhã trong những trại tù của VC. Chuyện lạ là chuyện của những kẻ đã từng phải ở lại trong nước sau ngày 30-4-1975, đã phải hèn nhát nói lời nịnh bợ Đảng và Nhà Nước để được yên thân như các ông nhà văn Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, cựu Thẩm phán Nguyễn Cần tức Lữ Giang, Tú Gàn, bác sĩ Bùi Duy Tâm v.v… ; sau đó, đã phải liều chết tìm đường vượt biên hoặc được đi Hoa Kỳ theo diện HO. để lo cho bản thân mình và tương lai của gia đình mình; nay, lại quay lại nói lời bợ đỡ, kiss ass nhà cầm quyền Việt Cộng. Nói theo cách nói hơi tục một chút của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, nhưng rất cực tả là “những kẻ này nhớ cái cũi mà bọn VC đã rọ mõm họ”.

Bài viết này không nói về “những người đuôi chó” này. Kể lại những chuyện này để thấy rõ nguyên nhân vì sao đảng CSVN vẫn chưa “chết không kịp giẫy” – như các nước độc tài khác.

Mục đích của bài viết này muốn nói đến hồi chuông báo tử đã và đang vang lên tại các nước theo chủ nghĩa cộng sản và độc tài.

-Năm 1986, hồi chuông báo tử vang lên tại các nước theo chủ nghĩa cộng sản tại Đông Âu dẫn đến việc vợ chồng Tổng bí thư Causecu của Rumani bị dân chúng lôi ra cắc bùm ở pháp trường.

Khi bức tường Bá Linh bị sụp đổ, “đồng chí” Erich Honecker bị dân Đức lôi ra tòa để trả lời những “công đức” trong quá khứ. May nhờ có ông bạn tên “Bệnh Ung Thư” dẫn người qua thế giới bên kia để tỵ nạn bằng không thì cũng đến khổ.

-Sau đó hồi chuông báo tử vang sang cái nôi của chủ nghĩa cộng sản là Liên Xô. Người cắt “cái cây cộng sản đại thụ” Liên Xô của “đồng chí” Tố Hữu – người thương các ông Lê Văn Ninh, Sít-Tả-Lìn còn hơn cả thương cha mẹ, ông cố nội, ông cố ngoại của mình là Tổng Thống M. Gorbachev và ông ta đã bị đối thủ chính trị của ông ta là Boris Yeltsin gạt ra khỏi chiếc ghế quyền lực. Nước Nga bây giờ đã là một nước tự do, dân chủ.

-Năm 1992, “tiếng chuông báo chết” cho Trung Cộng cũng đã vang lên tại Thiên An Môn; nhưng, nhà cầm quyền sắt máu Trung Cộng đã dùng quân đội ngoại biên kéo về nả súng bắn vào đoàn sinh viên biểu tình ở quảng trường Thiên An Môn. Tuy cuộc biểu tình bị thất bại nhưng bức ảnh một thanh niên Trung Hoa tay không cản bước bánh xích xe tăng rầm rập xốc tới đã là ngọn đuốc tranh đấu đã bừng lên tại đất nước có dân số đông nhất thế giới này. Và năm 2010, đất nước này đã bị mất mặt vì đã hèn nhát không dám để người nhà của nhà bất đồng chính kiến Lưu Hiểu Ba (đang bị nhà cầm quyền Trung Cộng nhốt tù) đến Olso lãnh giải thưởng Nobel Hòa Bình.

-Năm 2010, cuộc xuống đường biểu tình của người dân Tunisia khiến Tổng Thống Ben Ali của xứ sở độc tài này phải cuốn gói trốn ra nước ngoài tỵ nạn.

Nguyên nhân cuộc xuống đường là từ cái chết của anh sinh viên nghèo 26 tuổi Mahamed Bouazizi bán hàng rong trên đường phố bị cảnh sát tịch thu cả gánh hàng rong. Anh sinh viên nghèo đã tỏ thái độ phản kháng bằng cách biến thân mình thành ngọn đuốc sống. Ngọn lửa đấu tranh để thiêu rụi chế độ bạo tàn đã bùng lên khi hàng ngàn người tham dự tang lễ của anh. Hàng ngàn người tham dự tang lễ của người sinh viên Tunisia can đảm đã biến thành cuộc biểu tình tuần hành – như trước đây, hàng ngàn người dân Ấn Độ đã nghe theo lời kêu gọi của “Thánh” Mahatma Gandhi, cha đẻ của chủ thuyết bất bạo động đi làm muối để tranh đấu cho độc lập, tự do, dân chủ cho Ấn Độ thoát khỏi ách thực dân của đế quốc Anh.

-Hương thơm của cuộc “Cách Mạng Hoa Lài” đã lan sang các nước láng diềng như Ai Cập, Libya.

Trong một cuộc biểu tình tại Ai Cập, một thanh niên đã hô to khẩu hiệu: “Hãy treo cổ nó lên!”

Và nhà độc tài Mubarak của Ai Cập đã phải ra tòa trả lời những tội ác của ông ta trong một chiếc lồng sắt.

-Và, ngày 20-10-2011, tên bạo chúa Gadhafi, kẻ đã hùng hổ tuyên bố “sẽ biến Libya thành một Việt Nam thứ hai” vào tháng 3 năm 2011, đã bị bắn chết như một con chó sau 5 tháng chống cự với dân chúng nổi dậy.

*

Khi nào thì Việt Nam sẽ là một Libya thứ hai?

Đây là ước mơ cháy lòng của 90 triệu đồng bào trong nước và 3 triệu người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại.

Hy vọng hồi chuông báo tử cho chế độ cộng sản bạo tàn sẽ sớm vang lên trên đất nước Việt Nam để toàn dân có cuộc sống đầy đủ tự do, dân chủ và nhân quyền!

NGUYỄN THIẾU NHẪN

* Nguồn tin trên ở Link chữ màu xanh nầy: http://thongtinberlin.de/diendan/okt2011/khinaovietnamlalibyathuhai.htm
Special News * Xem tiếp, xin hãy nhấn chuột vào 1 trong 3 chữ: Newer Post, Home, Older Posts

Blog Archive